Đêm giao thừa, hai người trở lại nơi cũ, đi đến bờ biển cũ tám năm trước trong đêm cuối cùng ở bên nhau.
Trần Kỵ lại một lần nữa cầu hôn. Lúc trở về, trên gương mặt Chu Phù bị băng tuyết đông lạnh đến trắng bệch, còn dính mấy giọt nước mắt.
Nhưng trong lòng lại ấm áp vui vẻ.
Lúc về nhà Trần Kỵ vẫn cõng Chu Phù đi.
Bờ đá ngầm vốn không bằng phẳng, hơn nữa tuyết rơi liền càng dễ dàng trượt, Trần Kỵ lại càng không có lý do để cho hai chân Chu Phù chạm đất.
Lúc hai người đi ra không mang ô, lúc tuyết mới rơi, Trần Kỵ đã sớm cởi áo khoác ném lên đầu Chu Phù, bọc kín cả người cô.
Bất kể Chu Phù nói gì, cũng không cho cô lấy xuống trả lại cho mình.
Cô gái nhỏ bị anh cõng ở trên lưng, đầu gối được cánh tay nhỏ rắn chắc có lực của người đàn ông vững vàng nâng lên, bắp chân mang ủng UGG lắc lư, hai tay lặng lẽ kéo áo khoác nam đang khoác lên người mình lên, dịch về phía trước, che đi mái tóc màu đen trên đỉnh đầu Trần Kỵ, cô cũng muốn dùng hết khả năng của mình thay anh ngăn cản gió tuyết.
Trần Kỵ rất nhanh liền phát hiện, một tay nâng cô, một bàn tay to khác tìm kiếm cô gái nhỏ trên lưng sau lưng, khi chạm đến những hạt tuyết tan trên áo khoác lông nhung của cô, anh khẽ nhíu mày, tiện tay kéo vạt áo khoác nam mà cô đang kéo xuống, thản nhiên nói: “Lo cho em là được rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515111/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.