Chương trước
Chương sau

Sáng sớm hôm giao thừa, sau khi Trần Kỵ dẫn Chu Phù đến nghĩa trang thăm mẹ cô rồi hai người mới cùng nhau trở về Kim Đường.

Lúc này là Trần Kỵ lái xe trở về, Chu Phù đặc biệt nhét một thùng quà Tết.

Khi xe sắp đến đường núi Kim Đường, ký ức của Chu Phù đối với hoàn cảnh xung quanh bắt đầu rõ ràng.

Năm ấy lần đầu tiên cô tới Kim Đường, chính là đi con đường này.

Chu Phù ghé vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh một lát, trong đầu không ngừng chiếu lại đủ loại hình ảnh lần đầu gặp Trần Kỵ.

Nhìn một lát, cô rời mắt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.

“Trần Kỵ.”

“Hả?” Anh không quay đầu, vẻ mặt nhìn chăm chú hơn thường ngày rất nhiều.

“Bây giờ chúng ta có thể lái xe thẳng vào đảo không? Em nhớ năm đó lần đầu tiên đến đây, trợ lý của mẹ em nói đường quá hẹp, xe nhỏ không vào được.” Cho nên cô mới muốn xuống xe giữa chừng, cũng bởi vậy mà gặp thiếu niên nằm trên xe máy ven đường.

Trần Kỵ “Ừm” một tiếng, không nhanh không chậm kể cho cô nghe sự thay đổi mấy năm nay của Kim Đường: “Con đường năm đó quả thật không có cách nào thông với chiếc xe hơi lớn hơn một chút, sau đó anh thi đại học xong, tốn chút tiền mở rộng sửa chữa lại con đường này một lần.”

Không chỉ như vậy.

Chu Phù nghe vậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo bản năng.

Không chỉ có mặt đường rõ ràng rộng rãi không ít, còn trải nhựa đường, sạch sẽ bằng phẳng, không còn là đống đá và bùn rải rác như trước nữa, hai bên đường đều xây thêm rào chắn bảo vệ đàn hồi, năm mét một ngọn đèn đường, mười mét một camera, chỉ số an toàn tăng gấp bội.

Chu Phù biết ba dượng của Trần Kỵ ở gần đây xảy ra chuyện rơi xuống.

Năm đó tình hình giao thông đoạn đường này quá tệ, phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng không ít, cộng thêm không có camera theo dõi mới để cho Phó Kỳ Hữu may mắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy.

Trần Kỵ đặc biệt đi làm những chuyện này cũng là hợp tình hợp lý.

Trần Kỵ dường như biết cô đang suy nghĩ gì, liền thuận miệng nói: “Anh hẳn đã nói với em, lần đó ba dượng anh xảy ra chuyện ở gần đây.”

Chu Phù “Ừm” một tiếng, chăm chú nghe anh nói.

“Chính là năm đó, lần đầu tiên anh gặp em, chỗ xe anh đỗ.” Giờ phút này đã rất nhiều năm trôi qua, Trần Kỵ không hề bận tâm, giọng điệu bình thản, so với trước kia trầm ổn hơn không ít, “Khi đó cái cây phía sau anh vốn không có, là sau khi ông ấy gặp chuyện không may, anh cho người từ nơi khác dời tới, thật ra lúc ấy chỉ thiếu một cái cây như vậy, hơi có một cái cây cản lại, ông ấy hẳn sẽ không ngã xuống được.”

Trần Kỵ cười nhạt: “Em còn cố ý xin anh giúp ở chỗ đó, thật biết chọn chỗ, không giúp em cũng không được.”

Chu Phù trẻ con hất hàm với anh.

“Thật ra lúc đó anh đến hiện trường, đã biết chuyện của ông ấy không phải ngoài ý muốn.” Anh không nhanh không chậm nhớ lại, “Trên mặt đất có mấy vết bánh xe khá đặc biệt, anh chưa từng thấy ở Kim Đường, bên đường còn có những mảnh vụn nhỏ, cũng không giống như là đồ của Kim Đường. Sau khi lén chụp ảnh xong, anh giao đồ cho cảnh sát, sau đó tra cứu trên mạng rất lâu mới biết được là linh kiện xe máy, mấy vết bánh xe kia cũng là dấu vết đặc biệt mà lốp xe cải tiến mới có thể để lại.”

“Anh cũng từ khi đó mới bắt đầu đụng vào xe máy, chơi vài năm, nghiên cứu chút gì đó, liền nghĩ không chừng sau này có thể mèo mù gặp phải chuột chết (*),cho anh gặp người đã đụng ông ấy đêm đó ở Kim Đường này, cũng nói không chính xác.”

(*) Mèo mù gặp phải chuột chết: Mèo mù rất khó bắt được chuột nhạy bén, để nó gặp phải chuột chết hoàn toàn chỉ là may mắn, ẩn dụ về sự trùng hợp ngẫu nhiên, đúng lúc.

“Không ngờ cuối cùng thật đúng là gặp được.”

Chu Phù nghe được cẩn thận, theo lời của anh liền nói tiếp: “Sao anh phát hiện vậy?”

Trần Kỵ lái xe, không phân tâm suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa thói quen thẳng thắn với cô, liền thuận miệng nói: “Hôm đó anh vừa vặn đến nhà Phó Kỳ Hữu một chuyến, trong tủ kính thủy tinh nhà hắn nhìn thấy ví da cũ, đồng hồ đeo tay cũ, bên cạnh dán mấy tấm ảnh rừng trúc.”

“Lúc ấy anh đã cảm thấy quen mắt, đồ vật quen thuộc, những chỗ trong ảnh cũng quen thuộc, sau khi ra khỏi cửa nhớ lại, mấy thứ đó có chút giống với lúc cha dượng anh đánh mất, đặc biệt là chiếc đồng hồ kia, còn là quà anh dùng tiền tiêu vặt mua cho ông ấy, ấn tượng còn rất sâu.”

“Sau khi nhớ lại những chuyện này, anh tìm được người anh em chơi tốt nhất ở Bắc Lâm, tìm lý do để anh ta dẫn đến ga ra một chuyến, quả nhiên phát hiện một chiếc lốp xe được cải tiến giống hệt lốp bánh xe anh chụp năm đó.”



“Xe thiếu linh kiện, bỏ hoang đã lâu, những gì còn thiếu chính xác là những gì anh đã tìm thấy vào lúc đó.”

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi, hàm răng vẫn không nhịn được siết chặt, giọng nói thẳng thắn: “Nếu có thể phát hiện sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

Như vậy Chu Phù sẽ không bị bắt nạt, vô duyên vô cớ chịu nhiều đau khổ như vậy.

Bây giờ nhớ lại, trong lòng anh vẫn còn đau.

Chu Phù biết ý của anh, không muốn lại bởi vì chuyện của mình mà làm cho bầu không khí nặng nề hơn. Cô đang muốn chuyển đề tài khác, bỗng nhiên lại bắt được trọng điểm khác trong lời nói của anh, khẽ nhíu mày: “Anh không có việc gì sao lại đi đến nhà Phó Kỳ Hữu thế?”

Chu Phù chớp mắt, trong đầu rất nhanh có suy đoán, không đợi anh trả lời, cô mở miệng tiếp tục hỏi: “Có phải bởi vì chuyện của em nên anh đi tìm hắn để gây sự không?”

“…”

Yết hầu Trần Kỵ lăn lăn, môi mỏng hơi mím, hiếm thấy không dám nói lời nào.

Sơ suất, giấu lâu như vậy, vẫn luôn giấu rất tốt, cuối cùng vẫn lỡ miệng.

Chu Phù rời mắt, sợ quấy rầy anh lái xe, cũng không hỏi nữa.

Bầu không khí yên tĩnh kéo dài đến khi xe dừng trước cửa nhà bà nội Tô Tú Thanh, mới bị bà nội đi ra đón người phá vỡ.

Chu Phù từ trên xe bước xuống trước, Tô Tú Thanh ra cửa, đi thẳng đến ghế phụ lái. Khi nhìn thấy Chu Phù, đưa tay nắm lấy tay cô, mặt bà nội từ trước đến nay vui vẻ hiếm thấy đỏ lên, câu đầu tiên thốt ra chính là: “Sao lại gầy như vậy, so với lúc con học cấp ba còn gầy hơn.”

“Có phải ăn cơm không ngon không?” Tô Tú Thanh nói một câu quan tâm, cho dù là lúc trước cũng chỉ ở chung với cô hơn nửa năm, sau đó lại còn xa nhau lâu như vậy, nhưng vừa gặp mặt, một chút cũng không cảm thấy xa lạ, thật sự coi cô như cháu gái ruột mà đối đãi, “Con bé này trước kia không thích ăn cơm, may mà A Kỵ ngày ngày hung dữ nhìn chằm chằm nên mới sẵn lòng ăn nửa bát như vậy, mấy năm nay không ai chăm sóc, đã thấy gầy hốc hác đi.”

Chu Phù cắn môi, hốc mắt cũng chua xót, không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại Trần Kỵ bước ra khỏi ghế lái chậm hơn cô một bước, sau khi chuyển hết vali này đến vali khác từ trên xe đi tới bên cạnh Chu Phù nghe vài câu, anh bất chợt mở miệng, ngữ khí lười biếng: “Được rồi bà nội, đừng quở trách cô ấy, con đã sớm nói với cô ấy rồi.”

“Làm sao bà nội quở trách con bé được chứ? Bà nội thương con bé mà.” Tô Tú Thanh nghe vậy, cười vỗ vỗ Trần Kỵ, “Thằng nhóc này, bảo vệ thành như vậy, một câu cũng không nỡ để cho người khác nói.”

Trần Kỵ thờ ơ cười đồng ý: “Vâng, không nỡ, bây giờ con cũng không dám nói cô ấy.”

“…” Chu Phù nghiêng đầu trừng mắt liếc anh một cái.

Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng, nhân tiện trả thù cuộc chiến tranh lạnh giữa anh với cô vừa rồi ở trên xe, không đứng đắn báo cáo với Tô Tú Thanh: “Bà nội, bà nhìn xem, bây giờ lườm con rất vừa mắt.”

Chu Phù: “…”

“Vậy còn không phải đáng đời con sao, đổi lại bà bà cũng lườm con.” Tô Tú Thanh cười lại vỗ Trần Kỵ một cái, sau đó nắm tay Chu Phù, kéo cô vào nhà, “Bà không để ý tới thằng nhóc ấy nữa, tối nay bà nội làm một bàn đồ ăn ngon, mau vào nhà thừa dịp còn nóng ăn.”

Trần Kỵ ở phía sau hết sức không có cảm giác tồn tại mà nói một câu: “Hai người chắc chắn không có một người nguyện ý chờ con sao?”

Chu Phù và Tô Tú Thanh gần như đồng thời mở miệng: “Chắc chắn.”

Trần Kỵ: “…”

Người đàn ông nhếch khóe môi, người cuối cùng chịu mệt nhọc mang từng chiếc vali, đem đồ Tết trên xe và hành lý hai người từ Bắc Lâm đến chuyển vào trong nhà.

Bữa cơm tất niên đã lâu không gặp này, dưới sự khuyên nhủ của Trần Kỵ và bà nội Tô, Chu Phù được ăn vô cùng no.

Vì để cho cô ăn nhiều một chút, ngay cả lời nói cặn bã trên bàn rượu của thế hệ trước Tô Tú Thanh cũng bắt chước máy móc, không ngừng nói với Chu Phù: “Chúc Chúc, con ăn nhiều một chút, cá biển này rất tươi, buổi sáng chú hàng xóm ra biển mới bắt về, ăn nhiều một chút, không ăn là không nể mặt bà nội.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ ở một bên nhịn cười đến mức bả vai run nhè nhẹ.

Chu Phù cắn đũa trừng anh, không đủ, còn nhấc chân đá nhẹ anh một cái.



Nào ngờ muốn đạp anh ngay cả một chút cảm giác anh cũng không có, còn ở trước mặt bà nội, một tay tìm kiếm đến dưới gầm bàn, một tay nắm chặt mắt cá chân cô gái nhỏ tìm kiếm trên người mình, bàn tay to mập mờ nắm lấy xoa xoa, cười như không cười nhìn chằm chằm cô.

Hai má Chu Phù trong nháy mắt liền nóng lên.

Dùng chút sức, muốn giãy chân ra khỏi tay anh, cố gắng mấy lần cũng không thực hiện được.

Bà nội vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, còn đang cố gắng gắp thức ăn vào bát đã chất thành núi của cô: “Chúc Chúc, con ăn đi? Bà nội làm không ngon sao?”

Chu Phù vừa đẩy tay Trần Kỵ ở dưới bàn ra, vừa giả bộ bình tĩnh: “Không phải ạ…”

“Vậy mau ăn đi, không ăn là coi thường bà nội.” Tô Tú Thanh tiếp tục dùng chiêu mời rượu để khuyên cô ăn cơm.

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ nghe vậy, vừa dùng bàn tay to ở dưới bàn “trêu chọc” cô, vừa mỉm cười, nghiêm túc phụ họa: “Đúng đúng đúng, ăn nhiều một chút, không ăn là coi thường bà nội.”

Chu Phù: “…”

Một bữa cơm tất niên kết thúc, Chu Phù ăn đủ loại đồ ăn đến no nê.

Mà Trần Kỵ “trêu chọc ” cô, cũng khá hài lòng.

Xuống bàn, Chu Phù không đợi anh liền dựa theo trí nhớ của mình đi lên phòng ngủ ở lầu hai, mỗi tay Trần Kỵ xách một cái vali hành lý, đi theo phía sau cô, mang theo lên lầu.

Hai cái vali hành lý xách đến trước phòng ngủ của anh, lúc đang muốn mở cửa dọn vào, Chu Phù bất chợt đưa tay bắt lấy cái vali hành lý của mình, sau đó kéo sang bên cạnh, cô đã từng phòng đó nửa năm.

Động tác mở cửa của người đàn ông dừng lại, đuôi lông mày nhướng lên, “Shhh” một tiếng, hừ cười hỏi: “Có ý gì vậy?”

“Không ngủ chung phòng với anh à?”

Chu Phù “Ừm” một tiếng: “Em có phòng riêng mà.”

Trần Kỵ buồn cười nói: “Gần sang năm mới rồi, muốn chơi ở riêng với ông đây sao?”

Chu Phù nghiêm túc nói: “Đúng vậy, gần sang năm mới, có lẽ không cần tăng ca chứ ông chủ?”

Trần Kỵ thấp giọng cười ra tiếng: “Phẩm chất tốt của truyền thống dân tộc Trung Hoa là cần cù, nỗ lực, gian khổ và phấn đấu, chẳng lẽ không nên phát huy thật tốt vào dịp Tết sao?”

Trần Kỵ liế/m môi dưới: “Theo như anh nói, giao thừa không nên nghỉ nhất.”

“Đương nhiên, nếu em cảm thấy không thích tăng ca ở phòng anh, vậy anh đến phòng em cũng giống như vậy, anh rất dễ nói chuyện, không có dáng vẻ của ông chủ, cũng không kén chọn.”

Chu Phù: “…?”

Trần Kỵ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Hay là, em lo lắng căn nhà cũ này cách âm không tốt, chúng ta tăng ca quá muộn sẽ quấy rầy bà nội nghỉ ngơi?”

Chu Phù: “???”

“Vậy em cứ yên tâm đi.” Trần Kỵ cười lưu manh, hất cằm về phía cửa sổ hành lang, ý bảo cô nhìn ra ngoài, “Em nghe đây, Kim Đường phải đón giao thừa đến bình minh, cả đêm nay, tiếng pháo hoa sẽ không ngừng.”

Chu Phù bất giác siết chặt lực kéo vali, cảm thấy anh lại muốn nói ra lời gây sốc.

Trần Kỵ quả nhiên cũng không phụ mong đợi của cô, cà lơ phất phơ tiếp tục nói: “Cho nên đêm nay lúc tăng ca, em cứ việc lớn tiếng một chút, ngoại trừ anh, không ai có thể nghe thấy.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Bánh bao nhỏ đang trên đường tới! Hứa Tư Điềm và bé cún Lục cũng sẽ viết, đến lúc đó ghi chú rõ trong tiêu đề, mọi người có thể lựa chọn xem hay không xem theo sở thích nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.