Cuối cùng Chu Phù bị Trần Kỵ ôm xuống máy bay.
Ý thức rõ ràng là tỉnh táo, cơ thể lại hoàn toàn không có một chút sức lực, chỉ có thể mặc cho Trần Kỵ sắp xếp.
Thật ra thời gian hai người thật sự ở bên nhau cũng không tính là ngắn, từ sau khi Trần Kỵ nếm qua hương vị, loại chuyện này lại càng bắt cô làm không ít.
Ở chuyện khác, mọi thứ anh đều sẽ đau lòng cô, chỉ có chuyện này tương đối ngoại lệ.
Cũng sẽ đau lòng, nhưng không nhiều.
Ví dụ như quỳ lâu nói đầu gối đau, thỉnh thoảng anh sẽ mềm lòng một chút, nói vậy lật qua nằm, cũng không cần cô phí sức, toàn bộ dựa vào anh cố gắng là tốt rồi.
Lại ví dụ như Chu Phù ngại vách tường lạnh, cấn đến xương cánh bướm khó chịu, Trần Kỵ sẽ vô cùng thân thiết mà dành ra một bàn tay to lót cho cô.
Hoặc là, cô ngại thời gian kéo dài quá lâu, yếu ớt kêu không thoải mái, Trần Kỵ liền không nói hai lời, khá chủ động cẩn thận kiểm tra cho cô, kiên nhẫn cẩn thận từ trong ra ngoài, dùng hết các phương pháp, tự mình bôi thuốc.
Nếu buổi tối tăng ca muộn, ngày hôm sau Chu Phù không thể ra khỏi giường, thân là lãnh đạo như anh sẽ vô cùng khoan dung cho cô nghỉ cả buổi sáng, không cần đến công ty, ở nhà tăng ca cũng giống như vậy.
Chu Phù dùng bốn chữ thay Trần Kỵ làm tổng kết những hành vi dịu dàng chăm sóc này.
Không bằng cầm thú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515109/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.