Lục Minh Bạc tự rót rượu, một chai rỗng liền lập tức thay một chai khác.
Trần Kỵ coi như không nhìn thấy, bình tĩnh gọi hai đĩa tôm hùm đất mà Chu Phù thích ăn, kiên nhẫn cẩn thận lột vỏ cho cô.
Chu Phù hiếm khi tham gia bữa tiệc, chưa từng thấy qua cách uống này của Lục Minh Bạc, cô lo lắng xảy ra án mạng, nhất thời thất thần, không chú ý tới thịt tôm Trần Kỵ đưa tới bên miệng cô.
“Mặc kệ cậu ta, cậu ta nên vậy.” Trần Kỵ lười biếng nhìn theo tầm mắt cô, rất nhanh lại rời mắt, đút tôm chấm nước sốt vào miệng Chu Phù, “Há miệng.”
Chu Phù bất giác nghe lời làm theo.
“Tất cả xã giao mấy năm nay của Phù Trầm đều là cậu ta ra mặt, có thể uống đến chết, cũng không chết được đâu.” Trần Kỵ thuận miệng nói, “Mạng của thằng nhóc này quá tốt, để cho cậu ta chịu chút đau khổ nhớ lâu cũng tốt.”
Chu Phù vừa nghĩ tới Hứa Tư Điềm gần sang năm mới ở trong phòng bệnh ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, lòng dạ cũng hơi cứng rắn, trong ánh mắt nhìn về phía Lục Minh Bạc cũng thiếu đi chút đồng tình.
Mãi cho đến trước khi hai người đi, Trần Kỵ mới nói một câu về tình hình gần đây của Hứa Tư Điềm cho Lục Minh Bạc nghe.
Lục Minh Bạc vừa nghe liền nhíu mày, cầm lấy áo khoác liền muốn đi, vừa đứng dậy vừa nghiến chặt răng: “Sao cô ấy không nói với em sớm…”
Trần Kỵ nghe vậy cười anh ấy một câu: “Sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515113/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.