Cô đưa tay lên chùi nơi mỗi chạm môi, má nóng bừng, chân mày nhíu lại nhìn anh. Đình Xuyên lại giơ tay lên, nén nhịn cảm xúc vui vẻ nơi đáy lòng, mặt Sương Hàn bây giờ nhất giống cà chua nhỏ, anh vừa thích vừa ngạc nhiên, trái tim đập điên cuồng.
Chết thật chứ, sao lại có thể đáng yêu tới mức này.
Đình Xuyên cũng nhanh chóng biện minh cho bản thân:
"Sương Hàn, tôi là bị người đằng sau va phải, không giữ được thăng bằng nên mới..."
Cô quay mặt đi, muốn che dấu bản thân lúc này, tự hỏi rằng:
"Sao má mình lại nóng thế này chứ?"
Mùi hương của lá bạc hà vẫn còn vương lại trên người Sương Hàn khiến trái tim nhỏ của cô đập mạnh.
Cô... cô... không biết mình lại làm sao nữa.
Thanh âm phát ra lại lạnh tựa gió đông:
"Lần sau cẩn thận một chút."
Mọi chuyện xảy ra nhanh quá.
"Ô! Chị Sương Hàn. Đúng không ạ?"
Thanh âm mềm mại ấy lại vang lên. Tư Hàm vừa nghe thấy vợ mình nói hai chữ "Sương Hàn" thì khựng lại, ánh mắt đầy kinh ngạc, anh ta hơi quay mặt, nhìn theo hướng ánh mắt của Tịch Tuyết.
Và đúng, là Sương Hàn!
Tịch Tuyết bước lên vài bước, muốn kiểm tra xem có phải là người mình nói không. Đến đây, Sương Hàn nâng mắt, quay sang nhìn Tịch Tuyết. Cô ta dừng bước, thanh âm ngọt ngào:
"A, đúng là chị rồi, chúng ta thật có duyên."
Cô nhìn Tịch Tuyết, tay đột ngột bị anh nắm lấy, giọng nói trầm khàn của Đình Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3738803/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.