Sương Hàn bị nắm chặt liền nhìn anh, Đình Xuyên mang theo ý cười rồi nói:
"Trời lạnh, tôi có ý tốt giúp em sưởi ấm"
Cô đơ người: [Ôi trời ơi! Đây có còn là Phó Đình Xuyên mà mình biết không vậy?]
Trong thời gian ngắn như vậy mà thay đổi quá rõ rệt, Sương Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh, nhưng em không lạnh"
Anh rất nhanh đáp lời:
"Nhưng tôi lạnh, em muốn bỏ mặc tôi ư?"
Đình Xuyên hơi dịch người về phía cô, hơi cúi đầu ghé sát bên tai Sương Hàn, tay giữ lấy cổ tay nhỏ của đối phương, thanh âm trầm thấp vang lên:
"Em phải cho tôi cơ hội chứng minh đi chứ, tôi không đùa, càng không nói dối."
Cô nhíu mày, vẫn rút tay lại, khẽ lắc đầu. Nói: "Không! Xin lỗi."
Mắt đối mắt, Sương Hàn không hề tránh, cô đối mắt với anh. Nói lại một lần nữa:
"Xin lỗi."
Lời xin lỗi này, giống như thể đang nói "Tôi không thể đáp lại tình cảm của anh."
Sương Hàn dần dần cảm thấy căng thẳng, cô nói như vậy. Đình Xuyên liệu có ghét bỏ Sương Hàn không? Có từ chối lời đề nghị hợp tác, giúp đỡ trước đó không? Cô không nghĩ rằng anh sẽ từ chối, miếng ngon hữu ích như vậy, chắc chắn Đình Xuyên sẽ không bỏ qua.
Nhưng đâu ai biết trước tương lai.
Việc anh thích Sương Hàn, cô chưa một lần dám nghĩ tới, nếu có xảy ra cũng chỉ là trong mơ. Khóe môi anh cong nhẹ, nhìn thấy cảm xúc căng thẳng trong ánh mắt Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3737259/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.