🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sương Hàn một khắc cũng không dám liếc mắt nhìn anh, mắt nhìn chằm chằm cảnh vật sau lớp kính không rời, thời gian cứ vậy mà chầm chậm trôi qua. Cô cứ có cảm giác người bên cạnh đang nhìn mình, và đúng là vậy, Sương Hàn nhìn cảnh, Đình Xuyên nhìn cô.

Sương Hàn điều chỉnh nhịp thở, giữ nét mặt bản thân thật bình tĩnh, giấu cảm xúc căng thẳng của hiện tại. Cô không biết bao lâu đã trôi bao, chỉ biết chưa hết thời gian quay, anh lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa hai người:

"Em muốn đi làm lại không? Nếu em muốn, tôi sẽ giới thiệu cho em một chỗ."

Sương Hàn tốt nghiệp bằng loại giỏi, tài có đủ, cô không thể vì hôn nhân mà bỏ dở sự nghiệp. Nếu Sương Hàn thật sự muốn đi làm lại, Đình Xuyên hoàn toàn cấm. Đối với lời nói này của anh, Sương Hàn bất ngờ đến tròn mắt, cô quay đầu sang, vừa vặn chạm mắt với Đình Xuyên.

Đôi mắt phù quang ấy, dịu dàng tới tận xương, ôn nhu như ngọc.

Khiến Sương Hàn lại muốn trốn tránh, cô thu mắt nhìn thẳng phía trước, suy nghĩ nghiêm túc. Sau vài phút, Sương Hàn cho anh câu trả lời:

"Em muốn... như vậy có được không?"

Mẹ cô, bà Ôn dạy: "Lấy chồng theo chồng, không có quyền quyết định, và con là con mẹ, dù có đi xa, con vẫn phải nhất định nghe theo lời Ôn gia, Ôn gia nuôi con không phải để con trở thành một kẻ vô giá trị."

Sương Hàn không nhìn Đình Xuyên, im lặng chờ lời hồi đáp.

Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười mà nói: "Sao lại không được, rất được."

Ở nơi Đình Xuyên không nhìn thấy, khóe môi Sương Hàn thấp thoáng ý cười, nhỏ đến mức chính cô cũng không biết. Sương Hàn dịu giọng:

"Cảm ơn anh."

Anh đưa mắt nhìn cô, đột nhiên muốn trêu chọc Sương Hàn một chút, dù sao cũng còn 4 phút nữa mới hết thời gian. Đình Xuyên đột ngột ghé sát lại phía cô, khéo môi cong nhẹ, Sương Hàn cảm nhận được, hơi thở ấm áp ngay sát bên tai khiến cô giật mình.

Sương Hàn vội lùi về sau, tránh anh.

Đầu cô dựa vào tấm kính dày trong suốt, một tay Đình Xuyên đặt lên tấm kính, giữ Sương Hàn trong phạm vi của mình. Cô không thể lùi nữa, cũng không thể tiến, Đình Xuyên không nói mà hành động khiến Sương Hàn không biết làm sao.



Anh tự nhiên như vậy, giống như bị một người khác vậy.

Đình Xuyên hơi cúi đầu, nói: "Em tránh tôi?"

Cô lập tức phủ nhận:

"Không tránh"

Mắt giao mắt, ánh nắng mỏng manh xuyên qua tấm kính, phủ lên khu chỗ ngồi nhỏ của cả hai một sắc ấm áp. Sương Hàn ngồi ngược sáng, khoảng cách gần và ánh nắng khiến cô nhìn rõ anh, ánh sắc ấm càng tôn lên đường nét ngũ quan hoàn hảo trên khuôn mặt Đình Xuyên, Sương Hàn không để khoảnh khắc mập mờ này ngượng ngùng này diễn ra lâu.

Cô áp tay lên xương quai xanh của người phía trước, đẩy mạnh rồi nói:

"Đình Xuyên! Chúng ta đang xuống, ngồi tử tế đi!"

Sương Hàn sao lại không nhìn ra ý tình trong ánh mắt anh chứ, nó rõ ràng đến mức người ngoài cũng có thể nhận ra. Đình Xuyên bị đẩy lại không rời, chỉ có thân trên hơi chuyển động, anh cười:

"Thế em chỉ cảm ơn vậy thôi à?"

Đình Xuyên bắt đầu biết đòi hỏi, biết tranh thủ.

Cô không tránh được ánh mắt của anh, tránh sang đâu là Đình Xuyên lại chuyển sang đó, để mắt đối mắt với Sương Hàn. Cô hỏi thẳng:

"Anh muốn gì?"

Sương Hàn đã thẳng như vậy thì anh cũng thẳng thắn trả lời:

"Muốn em hôn tôi, thay một lời cảm ơn"

Đình Xuyên không đùa, anh biết cô chắc chắn sẽ không làm vậy. Nhưng lại hồi hộp chờ đợi, một tia hy vọng lóe lên trong mắt Đình Xuyên, đúng như anh đoán. Sương Hàn nghe xong liền quay mặt không nhìn Đình Xuyên, vành tai trắng nõn ửng sắc hồng, anh bật cười.



Đình Xuyên tự hỏi: [Vậy là cô ấy cũng có cảm xúc với mình mà. Đúng không?]

Không để cô nói gì thêm, anh đâm thẳng vào vấn đề mà hỏi:

"Em cũng thích tôi. Đúng không?"

Vừa xuống đến nơi, cũng là lúc Đình Xuyên nghe được câu trả lời: "Không."

Anh không buồn không tức, mà còn nói:

"Được, vậy thì tôi phải khiến em thích tôi"

Nhân viên của khu công viên Nam Đô đi tới gần cửa, Đình Xuyên mới chịu cách xa cô. Sương Hàn cũng vội ngồi thẳng, trái tim rộn ràng kì lạ, cánh cửa được mở hẳn ra, cô và anh đứng dậy cùng lúc, Sương Hàn đi trước Đình Xuyên, từng bước nhỏ nhưng đều khá nhanh.

Anh đi ngay phía sau cô, nhanh chóng bắt kịp tốc độ của Sương Hàn, thời gian bắn pháo hoa còn 1 tiếng nữa.

Thời gian hiện tại đang là 05:09.

Đình Xuyên vươn tay xoa xoa đầu cô, nói: "Em đói không?"

Sương Hàn không kịp tránh, anh hành động xong thì thu tay về, cô lắc đầu:

"Em không đói."

Sương Hàn bước xa Đình Xuyên, cô xa anh lại gần.

Sương Hàn mệt, không thèm đùa với Đình Xuyên nữa.

Mà được nước lấn tới, anh đi sát bên cô, nắm lấy cổ tay nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.