Có! Anh dám đặt niềm tin.
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Được."
Chỉ một chữ, nhưng đủ khiến Sương Hàn mỉm cười, đôi mắt lệ chi lóe lên tia sáng, như thể đang từng bước rời khỏi lồng sắt lạnh lẽo, u tối đau khổ. Cô thật ra có khát khao, rất nhiều khát khao, Đình Xuyên lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Yêu cầu của cô là gì?"
Sương Hàn nín thở, nói: "Bảo vệ em, giúp em tự do"
Anh rất nhanh đã cho cô cậu trả lời:
"Được."
Sương Hàn không thể thả lỏng dây thần kinh, trong bóng tối không hề nhìn ra biểu cảm trên gương mặt Đình Xuyên. Cô nói thêm:
"Em không phải người xấu, cũng không phải người tốt, nhưng là người có thể
tin."
Phải, Sương Hàn không tốt, cũng chẳng xấu.
Giọng anh rất nhẹ, âm sắc thấp: "Tôi tin, đi ngủ đi, muộn lắm rồi"
Cô vô thức gọi: "Đình Xuyên."
Đình Xuyên dừng lại hành động, ánh mắt dừng lại trước vợ mình, Sương Hàn không hiểu lý do mình làm vậy. Chỉ là vô thức, không có mục đích cụ thể, anh dường như đang chờ đợi lời tiếp theo của cô.
Sương Hàn nắm chặt tay lại, nói:
"Anh ở lại một chút nữa. Được không? Cơn ác mộng..."
Lời này chưa kịp nói hết, Đình Xuyên đã đứng dậy, tay cô tuột khỏi gấu áo anh. Sương Hàn chăm chăm nhìn về phía bóng người trong phòng tối, con người không động, ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ nhỏ nhoi không thể giúp cô nhìn thấy Đình Xuyên một cách rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3717791/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.