Chương trước
Chương sau
Anh quay mặt lại, nhìn thấy cháu mình, vẻ mặt khó chịu ban đầu ngay lập tức được giấu kín. Giọng nói trầm ổn

"Cậu muốn hóng gió một chút."

Nam Thời đi tới đây rồi cũng không thể cứ vậy mà quay đầu, cậu nhìn ra Đình Xuyên đã xảy ra chuyện gì đó, Nam Thời tiến lại đứng bên lan can. Nhìn khung cảnh bị nuốt chửng bởi bóng tối trước mắt, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lạnh rít gào, anh lên tiếng trước:

"Cháu dẫn cô tiểu thư đó về nhà làm gì?"

Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn Đình Xuyên, nói:

"Sao cậu biết?!"

Nam Thời đã đưa cô gái nhỏ về nhà riêng của mình, một ngôi biệt thự nằm trong khu Nam Thành. Cậu hơi nhíu mày:

"Có phải bác Mộ báo cáo với anh không?"

Bác Mộ, tài xế riêng của Phó Gia.

Nói đến đây, dọc theo sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Nam Thời nở một nụ cười méo mó:

"Đừng nói là... mẹ cháu cũng biết rồi!"

Đình Xuyên lắc đầu, trong khoảng khắc ấy cậu đã thở phào, đúng là nhẹ cả lòng. Anh bình tĩnh nói tiếp:

"Cháu đã xem hot search đứng thứ hai bảng Weibo chưa?"

Nam Thời lộ rõ sự tò mò trong ánh mắt, nhanh miệng:

"Có chuyện gì sao cậu?"

Ánh mắt Đình Xuyên vừa vặn nhìn thẳng vào cậu, anh nói:

"Tin tức nóng: Sau chia tay, tứ thiếu gia nhà họ Phó triền miên một đêm cùng một cô gái tại biệt thự riêng. Mẹ cháu thì cậu không biết, nhưng bố cháu biết rồi."



Nam Thời đơ cứng, ánh mắt ngưng động trong vài giây, lúc sau mới không tin nổi nói lớn:

"Hả? Cái gì cơ, triền miên cái gì?"

Cậu vội vàng lấy điện thoại từ túi quần, vào Weibo, tin này đã lên thẳng hot search đứng nhất. Với những hình ảnh chụp lén từ tên nhà báo nào đó, đoạn video ở cửa hàng tiện lợi cũng được xuất hiện, hình ảnh cả hai đi bên cạnh nhau.

Với những bình luận:

[Thật không ngờ mới chia tay mà anh ta đã có người mới, đúng là tra nam mà.]

Đập vào mắt Nam Thời là bình luận đó đầu tiên.

[Rốt cuộc cô gái đó là ai vậy?]

[Gì chứ, người ta chia tay rồi, có người mới là chuyện bình thường mà.

[Này, tôi nhận ra rồi, đó chẳng phải là Nhị tiểu thư Kì Gia sao! Cô ấy từng học cấp ba cùng với tôi, là một người khiếm thính.]

Đã có người nhận ra rồi!

Cậu để điện thoại ở chế độ im lặng, hoàn toàn không hay biết gì, đến khi này mới biết chuyện. Trang cá nhân của Nam Thời bị cộng đồng mạng tràn vào dò hỏi, một bộ phận là fan của tình cũ thì vào công kích, cũng may rằng Kì Thanh Nhã thì không sử dụng Weibo, nếu không thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.

Chuyện nổi như vậy, Kì gia chắc chắn đã biết chuyện. Cậu quay lưng, vội vàng muốn lái xe tới biệt thự riêng của bản thân, chắc hẳn khi này người của Kì Gia đã tới. Nam Thời không thể để cô gái ấy đi, cậu đã biết mọi chuyện, Thanh Nhã đã bị bạo lực gia đình.

Câu nói của Đình Xuyên kéo cậu lại:

"Mối quan hệ giữa cháu với cô tiểu thư đó là gì?"

Nam Thời quay mặt lại, giọng có chút gấp gáp: "Không là gì của nhau cả."

Giọng anh lúc này rất lạnh, lạnh tựa cơn gió đang rít gào bên tai:

"Vậy thì đừng dính dáng tới cô tiểu thư ấy nữa, bố cháu đang xử lý êm xuôi mọi chuyện, đừng đi đâu"



Cậu không nghe, vẫn lựa chọn đi tiếp, không quay đầu. Giọng nói vẫn tràn đầy năng lượng:

"Cậu, cháu không sao cả, không thể để cô ấy một mình được.

Tuổi trẻ, tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết.

Nói là không có quan hệ gì, vậy mà lại quan tâm, không thể để cô ấy một mình. Đây là gì, đơn thuần là lòng tốt?

Đình Xuyên không ngăn cản, muốn cũng không thể, cứ để Nam Thời chạy theo cảm xúc của bản thân. Một câu hỏi chợt xuất hiện trong đầu anh

[Mày đối với Ôn Sương Hàn là cảm xúc gì?]

Nói yêu thì không phải, nói không yêu cũng chẳng đúng, Đình Xuyên giống như đang mắc kẹt ở giữa, không dám tiến, cũng chẳng thể lùi. Anh muốn thắng thắn đối mặt với cảm xúc thật của chính mình, để chính tay mình phá vỡ nó, để cảm xúc ấy không tồn tại nữa.

Vì Đình Xuyên biết, trong lòng người con gái ấy không có anh.

Đừng để chút cảm xúc nhỏ nhoi này làm mờ lí trí.

Đình Xuyên đứng một lúc lâu, mắt đã nhức mỏi, anh không trở về phòng mà ngủ tại một phòng dành cho khách.

Sáng sớm.

Sương Hàn thức cả một đêm, không thể nào chợp mắt, cô rời khỏi giường. Tự mình làm vệ sinh cá nhân, trang điểm nhẹ nhàng, giấu đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt. Sương Hàn không thể để ai thấy bộ dạng này, chính cô cũng không biết, mình đã bị ảnh hưởng bởi hai chữ "Con rối" và cách giáo dục của Ôn gia.

Sương Hàn mặc váy dài trắng đen kín đáo, trang nhã lịch sự, cô tự búi tóc thấp cho bản thân, thêm vài phụ kiện trang sức nhỏ. Sương Hàn sẵn sàng tiếp nhận những điều Đình Xuyên sẽ nói, cô cũng đã trộn sâu những cảm xúc không nên có, ngọn lửa cứ vậy mà lại tắt.

Sương Hàn chuẩn bị xong cũng là lúc người làm mở cửa bước vào, rất đúng giờ. Cô gái trẻ thấy cô đã xong mọi thứ, giọng nói mang theo âm sắc ấm:

"Chào buổi sáng thưa phu nhân"

Sương Hàn mỉm cười, nói:

"Buổi sáng tốt lành."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.