Chương trước
Chương sau
Sương Hàn chuẩn bị xong mọi thứ, cô dậy có hơi muộn. Sương Hàn cũng không biết thói quen sinh hoạt ở Phó Gia, cô chưa từng được ngồi tụ họp ăn uống cùng cả các thành viên. Sương Hàn được người làm tận tình đưa xuống dưới tầng, không biết đêm qua thế nào mà mỗi bước đi là một lần nhức.

Cô cố gắng đi một cách bình thường nhất có thể.

Chính bản thân cũng không biết má đã chuyển sang sắc hồng, vành tai trắng nõn đỏ rực khi nhớ lại những hình ảnh của đêm qua. Sương Hàn ngồi xuống ghế êm ái, phòng lớn chỉ có hai bóng người, cô và một người làm đang sắp xếp thức ăn ra bàn.

Bữa sáng bắt đầu với bánh quế, tiếp theo đó là bánh mì với mứt dâu, bánh sừng bò. Cuối cùng là ngũ cốc sữa chua, một bữa sáng có nhiều sự ngọt ngào, Sương Hàn uống cốc sữa ấm. Sau đó người làm lại mang đến cho cô một cốc nước lọc cùng thuốc.

Người làm đặt thuốc cùng nước trên bàn, cúi người nói:

"Phó phu nhân, cậu chủ dặn dò tôi chuẩn bị thứ này cho cô."

Sương Hàn nặn ra nụ cười nói:

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Người làm bắt đầu dọn dẹp vật dụng trên bàn, phòng lớn xa hoa giờ chỉ còn lại một bóng người. Cô nhìn vỉ thuốc trên bàn, sao lại không nhận ra được chứ, đây là thuốc tránh thai khẩn cấp.

Sương Hàn không lạ, phát sinh quan hệ đêm qua không ai muốn, càng không muốn để lại hậu quả.

Nhưng rồi ánh mắt Sương Hàn đầy mâu thuẫn, cô yên lặng vài giây suy nghĩ gì đó. Rồi sau đó bóc cầm viên thuốc, tay kia cầm cốc nước. Sương Hàn biết mọi hành động lúc này của bản thân đang bị camera ghi lại, cô nhanh chóng đưa thuốc lên sát ngần miệng, vờ như đã uống. Nhưng thực chất vẫn giữ viên thuốc trong tay, khéo léo dùng ngón tay che đi viên thuốc nhỏ, Sương Hàn có suy tính của bản thân mình.



Một là liều, hai là bỏ lỡ, cô chọn cách liều mạng nắm lấy.

Đình Xuyên đúng là quan sát Sương Hàn qua camera, anh nhìn cô bình tĩnh uống thuốc, mặt không biến sắc. Không có bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt, cũng phải thôi, anh và cô chỉ là lầm lỡ mà quấn lấy nhau.

Đình Xuyên nghĩ trong tâm:

[Có khi lúc ấy, cô coi tôi là người thay thế, thay thế cho người đàn ông trong lòng.]

Không yêu, sao lại đau thế này?

Anh rời khỏi phòng quan sát, cũng không muốn đụng mặt Sương Hàn. Thấy cô ở đâu là Đình Xuyên đều trốn tránh, Sương Hàn cũng biết anh không muốn nhìn cô.

Chạy sao cho thoát khi màn đêm buông xuống, Sương Hàn như thường lệ tắm rửa thơm tho, mặc áo hai dây len, thắt nơ ngay bên eo.

Mái tóc dài buông xõa, cô nằm trên giường lớn, đắp chăn ấm áp.

Tấm lụa mỏng sắc đen bao phủ mọi thứ, Sương Hàn không ngủ, bên cạnh cô lạnh lẽo. Anh không lên phòng, Sương Hàn ngồi dậy, tựa lưng mình lên thành giường, cô nhìn vào khoảng không.

Những gì Sương Hàn đang làm, có đúng hay không?

Cô tự hỏi chính bản thân mình, cuối cùng cũng chẳng thể có câu trả lời.

Sương Hàn muốn dựa vào Đình Xuyên, muốn lợi dụng những gì mình đang liều mạng nắm lấy, muốn thoát khỏi lồng sắt mang tên gia đình. Nếu cô mang dòng máu Phó Gia, đây sẽ trở thành quân cờ tốt. Sương Hàn xoa xoa bụng mình, cười chua xót:



"Mày tồi thật, Sương Hàn."

Cô không được can thiệp vào chuyện kinh doanh của Ôn Gia, nhưng cô biết, cha mình làm những việc không sạch, Sương Hàn biết được một số thông tin. Ông Ôn sử dụng các lọ thuốc để đựng ma túy và vận chuyển với số lượng lớn, mỗi lọ đều là một phần nhỏ, thông qua các hiệu thuốc của chi nhánh gia đình để thực hiện việc giao dịch với bên ngoài.

Cô biết Phó Gia đồng ý hòa hoãn đều là có lý do.

Nếu chuyện vận chuyển buôn bán ma túy bị bại lộ, Sương Hàn cũng không liên can, bởi cô không tham gia vào bất cứ hoạt đóng phi pháp nào. Sương Hàn muốn tự cứu bản thân mình khỏi lồng sắt, nhưng một mình cô, đó là điều không thể.

Sương Hàn thở ra một hơi nặng nề, mi cong rũ xuống, đôi mắt khéo hờ.

Cô muốn thả mình rơi tự do, muốn tìm kiếm một cảm giác mạnh, Sương Hàn suy nghĩ tới đây liền chợt tỉnh, ánh mắt cô chứa đựng sự mệt mỏi chồng chất, Sương Hàn biết bản thân mình đang dần không ổn rồi. Cô điều chỉnh nhịp thở, thả lỏng, nằm xuống giường, không hề suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì.

Mọi lần đều như vậy, nhưng lần này lại không thể, giọng nói lạnh tựa băng đâm xuyên qua trái tim Sương Hàn:

"Sương Hàn, con nên nhớ, con chính là một con rối hoàn hảo của Ôn Gia, mãi mãi trung thành với Ôn Gia, chỉ có nơi đây tốt với con, yêu thương con, chấp nhận con, vậy nên Ôn Sương Hàn, con phải trở thành một con rối trung thành tuyệt đối."

Lời của Ôn lão phu nhân vang đi vang lại trong tâm trí cô, Sương Hàn nhíu chặt mày, lồng ngực đập mạnh.

Phòng khách sáng đèn, anh vẫn ngồi trên ghế sofa dài, chậm rãi đọc sách. Giống như đang muốn kéo dài thời gian, Phó Tuyên đi uống nước tình cờ nhìn thấy Đình Xuyên, cô nhìn đồng hồ điểm 00:29. Phó Tuyên lên tiếng:

"Anh không lên phòng ngủ sao? Đã muộn lắm rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.