Ông Cố mềm lòng, nhưng chuyện này không thể chiều theo ý Cố Thanh Chi, ông vỗ về lưng con gái mình. Nói:
"Được rồi, con gái ngoan, về nhà thôi."
Thanh Chi cụp mắt, nơi khóe mắt ươn ướt chẳng chịt tơ máu, giọng ghẹn ngào:
"Bố, bố có đồng ý với con không? Con... thôi ạ, con không muốn nói nữa"
Cố Thanh Chi vờ u sầu, đôi mắt ngấn lệ, không nhìn bố mình nữa. Giọng Thanh Chi vô hồn, Cổ Thanh Chi đã từng là một diễn viên hạng B trong nước, cô đã ngừng công việc trong nước và bay ra nước ngoài. Giờ đây trở thành một nhiếp ảnh gia, làm việc tại công ty gia đình dưới sự hậu thuẫn của Cố Gia.
Từng là một diễn viên, một vở kịch, đối với Thanh Chi cũng là chuyện nhỏ.
Cố Thanh Chi gạt đi giọt lệ đang lăn dài trên má, mắt đỏ hoe nói:
"Bố, con muốn về."
Thanh Chi đột ngột thay đổi, không hề náo loạn nữa. Ông Cố nhìn con gái mình như vậy, lòng dâng trào cảm xúc lo lắng bất an, giọng dịu bớt:
"Thanh Chi, về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon, ăn thật no.
Cố Thanh Chi cúi gằm mặt, khẽ gật đầu. Cô được xe riêng của Cố Gia tới đón tận nơi, ngồi yên vị trở về nhà, Thanh Chi không nói gì hết. Ông Cố ở lại xử lí hậu quả con gái mình gây ra, gửi lời xin lỗi và một khoản bồi thường lớn, ông nói:
"Con gái bác đã làm những chuyện không đúng, tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, bác thay mặt nó xin lỗi tới cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3705009/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.