Cô xoay người nằm ra sàn, mi mắt hơi khép lại, ánh mắt mờ mịt mông lung. Cả hai người trong căn phòng, chẳng ai ổn cả, anh đi tới bên kệ tủ. Đình Xuyên trong tình trạng này không thể giúp Sương Hàn, không bằng gọi người tới, cả anh và cô đều được giúp trong an toàn.
Đình Xuyên tìm kiếm điện thoại của bản thân, nheo mắt nhíu mày. Cả thân thể anh nóng rực, tiểu đệ bên dưới đã thẳng đứng, chướng đến đau, Đình Xuyên cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại của bản thân.
Anh sụp xuống, dựa lưng lên tường, mở mật khẩu bằng dấu vân tay. Bấm gọi cho bác sĩ Chu.
Hồi chuông vang vọng, Đình Xuyên cắn răng chịu đựng, giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt anh. Đình Xuyên cố gắng kiềm chế bản thân, tiếng chuông cử mãi vang, người ở đầu dây bên kia chưa bắt máy.
Anh đã nghĩ, mình có thể tự xử.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì bác sĩ Chu bắt máy:
"Alo, đêm muộn như vậy cậu gọi tôi có chuyện gì thế?"
Trong đôi mắt Đình Xuyên thấp thoáng một tia sáng, giọng anh trầm thấp:
"Tới Phó Gia phòng tôi, giúp tôi, mau lên!"
Chu Âu và Phó Đình Xuyên cùng tuổi, là bạn lớn lên cùng nhau, khác với anh, Chu Âu đã có gia đình và hai đứa con một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ. Chu Ân nghe giọng Đình Xuyên gấp gáp như vậy không khỏi lo lắng, anh đứng dậy rời khỏi bàn tay làm việc:
"Được, tôi tới ngay!"
Vợ Chu Âu, Mẫn Văn vẫn còn đang say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3675303/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.