Thanh Chi từng bước đi tới bên Đình Xuyên, tầm mắt anh bỗng trở nên mờ mịt, mọi thứ trước mắt cứ mờ ảo không rõ ràng. Cả người Đình Xuyên nóng lên, yết hầu nam tính khẽ chuyển động, hơi thở ra vừa trầm vừa thấp.
Cố Thanh Chi đẩy mạnh bờ vai rắn chắc của anh, Thanh Chi vừa sát lại gần anh, vừa cúi xuống bên tai Đình Xuyên. Giọng nói ngọt ngào mà quyến rũ, hệt như một con hồ ly:
"Đình Xuyên, anh khó chịu chỗ nào? Em giúp anh giải tỏa, đến bên em, em giúp..."
Lời chưa kịp nói hết, Cổ Thanh Chi đã bị anh hất mạnh, cô ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, Đình Xuyên nhíu mày. Gân xanh trên mặt anh thay nhau nổi lên, Đình Xuyên đanh giọng:
"Cố Thanh Chi! Em đang làm cái loại trò ghê tởm mất não gì thế này?"
Thanh Chi mắt ngấn lệ, uất ức nhìn anh đang níu giữ bình tĩnh, giọng cô gắt lên:
"Ghê tởm mất não? Anh nói vậy mà nghe được ư, em vì anh mà làm mọi chuyện, hy sinh cả thanh xuân để đợi anh. Tình cảm của em rõ ràng như vậy anh không nhận ra sao?"
Thanh Chi gạt đi giọt lệ, đứng dậy một lần nữa. Đình Xuyên biết mình không ổn, anh đứng dậy thì bị cô níu lấy tay, Đình Xuyên vì mặt mũi của bố mẹ Thanh Chi, vì mối quan hệ tốt đẹp giữa Cố Gia với Ôn Gia nên mới nhịn tới lúc này. Anh hất tay cô ra, quát lên: "Tránh!"
Cố Thanh Chi không chịu buông tha, vẫn níu lấy tay Đình Xuyên, giọng ghẹn ngào:
"Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3672047/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.