Chương trước
Chương sau
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại hai người, Đình Xuyên và Sương Hàn.

Anh ngồi dựa lưng trên ghế, đưa mắt nhìn cô được dựa lên tường, mái tóc đen dài xoăn lơi buông xõa. Vai áo trễ xuống để lộ phần da thịt trắng nõn tựa tuyết, má hồng hồng do say rượu, Sương Hàn dường như đã ngủ.

Đình Xuyên không để có người cứ nằm dưới sàn mà ngủ như vậy, anh đứng dậy, từng bước thật nhẹ không muốn đánh thức người đang say giấc nồng. Đình Xuyên vòng tay bế cô lên, bước chậm về phía giường ngủ lớn, mi cong khẽ động, Sương Hàn cảm nhận được hương bạc hà thoang thoảng, mát mẻ dịu nhẹ. Cô hé mở mắt, đôi mắt lệ chi say mơ màng, Sương Hàn cảm thấy rất êm ái.

Bởi cô đã được bế lên giường.

Đầu óc Sương Hàn trống rỗng, không biết đang mơ hay tỉnh. Cô nhìn thấy anh, Đình Xuyên đang ở ngay sát bên cạnh, mùi hương trên người anh khiến Sương Hàn thích thú. Trong mơ hồ, cô nhìn thấy Đình Xuyên đang dần xa mình, mùi hương cũng nhạt đi.

Sương Hàn vươn tay túm chặt lấy áo anh, kéo Đình Xuyên trở lại. Cô không biết bản thân đang làm gì, cũng chẳng nghĩ gì trước khi hành động, Sương Hàn một tay chống lên nệm mà ngồi dậy. Anh bất ngờ trước hành động của cô, định gạt ra liền bị níu chặt, Sương Hàn tựa lên cánh tay Đình Xuyên.

Anh không biết, càng không hiểu lý do mình không thể dứt khoát rời khỏi con người đanh say này. Tại sao lại cứ để mặc cho mọi thứ xảy ra như vậy?

Hơi thở cô ấm áp, Sương Hàn ngước mắt nhìn Đình Xuyên, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Giọng nói rất nhỏ, nhưng đủ để anh nghe được:

"Đình Xuyên, tôi..."

Nói đến đây lại dừng lại, Đình Xuyên nhíu mày quay sang nhìn cô, giọng nói trầm ấp: "Tôi cái gì? Say rồi, mau ngủ đi."

Sương Hàn níu chặt lấy tay anh, đôi tay mềm mại chạm vào cánh tay thô ráp. Cô thở một hơi, nói thành tiếng:

"Ghét anh."

Đình Xuyên đơ người, anh nhìn Sương Hàn chăm chăm. Đình Xuyên đã làm gì mà để bị ghét chứ?

Anh quay mặt đi, không nhìn cô nữa, nói:

"Ừ, cô thích cậu bạn trai cũ thế cơ mà, ghét tôi."

Đình Xuyên nói xong lại càng khó chịu trong lòng, Sương Hàn ngước mắt lên nhìn anh. Đình Xuyên thì lại quay mặt đi không nhìn, tầm nhìn cô mơ màng, má ửng hồng do rượu. Sương Hàn im lặng một lúc, khóe môi cong cong, âm giọng dễ nghe:

"Đình Xuyên biết ghen rồi."

Anh nhíu mày quay sang nhìn cô một lần nữa.



Ghen! Anh ghen lúc nào chứ?

Đình Xuyên nói lại ngay lập tức: "Tôi không rảnh để chứa những cảm xúc đẩy"

Sương Hàn tựa vào tay anh, đầu gật gật, đôi mắt khép hờ. Cô nói tiếp:

"Đình Xuyên, tôi có đẹp không?"

Lời này vừa dứt, Sương Hàn nâng mắt nhìn Đình Xuyên, má dựa vào bắp tay săn chắc của anh. Đình Xuyên chỉ lạnh giọng nói:

"Sương Hàn, cô say rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Giọng nói lạnh, nhưng trong tâm thì sao? Trái tim anh loạn nhịp, từng nhịp từng nhịp đập mạnh. Cô dụi vào tay anh, mờ mịt nói:

"Tôi không say, Đình Xuyên, anh trả lời tôi ngay lập tức."

Đình Xuyên không nói gì, chỉ không nhìn Sương Hàn nữa. Cô không thấy anh trả lời thì cố mở to mắt, tay vươn lên nắm lấy cắm Đình Xuyên, mọi hành động đều rất nhanh, Sương Hàn ép anh nhìn mình.

Đình Xuyên nắm chặt lấy cổ tay nhỏ đang nắm lấy cằm mình mà nói:

"Sương Hàn! Cô đang làm cái gì vậy hả?"

Cô di chuyển, sát lại gần bên anh hơn. Sương Hàn nhấn mạnh câu mình nói ra:

"Anh trả lời ngay!"

Giọng cô nhỏ dần, mi cong khẽ run: "Tôi có đẹp không?"

Đình Xuyên không nhìn Sương Hàn, buông lỏng cái nắm cổ tay kia. Cô không dừng lại mà hỏi tiếp:

"Có đẹp không? Đình Xuyên, trả lời tôi đi."

Đôi mắt lệ chi tối dần, giọng nhỏ hơn:



"Có đẹp không?"

Anh không hiểu mình hiện tại nghĩ cái gì, quay lại nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt lệ chi ấy. Dòng cảm xúc của hiện tại khiến trái tim Đình Xuyên loạn nhịp, giọng anh vừa trầm vừa thấp:

"Đẹp."

Trong không gian tĩnh lặng, Đình Xuyên nhìn Sương Hàn, khóe môi cô thấp thoáng nụ cười, tựa gió xuân ấm áp làm lòng người xao động.

Anh bị Sương Hàn níu lấy tay, trái tim cùng một nhịp, ánh mắt trao cho nhau. Mọi thứ dần trở nên ám muội, cô đưa mắt nhìn Đình Xuyên, giọng nhỏ mềm mại:

"Có thật không?"

Anh cúi xuống, phải, có lẽ hiện tại Đình Xuyên đang mất não rồi.

Anh chẳng suy nghĩ gì, bị cuốn theo chính dòng cảm xúc của bản thân, không thể nào thoát ra. Càng lại gần, nhịp đập của trái tim càng trở nên rõ ràng hơn, hơi ấm của đối phương cũng vậy.

Mỗi sắp chạm môi!

Đình Xuyên biết, có lẽ mình bị bệnh rồi.

Anh trong một khoảnh khắc lấy lại lý trí, chợt tỉnh khỏi cảm xúc riêng tư. Yết hầu Đình Xuyên trượt xuống, ánh mắt anh dừng lại, dần rời xa khỏi Sương Hàn. Cô cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của lá bạc hà, Sương Hàn rướn người, đột ngột hôn lên khóe môi Đình Xuyên.

Có lẽ cô giống anh, bị bệnh rồi. Vậy liều thuốc chữa là gì?

Đình Xuyên đơ người, nơi khóe môi ấm áp, cảm nhận được sự mềm mại. Mật ngọt khó cưỡng, nhịp đập của trái tim ngày một rõ ràng hơn, hơi thở nóng ấm như đang hòa làm một.

Anh không thể thoát khỏi cảm xúc riêng tư của bản thân.

Tình yêu và lý trí, giờ đây chúng chẳng liên quan tới nhau, lý trí không biết yêu.

Cảm xúc Giữa Đình Xuyên và Sương Hàn lúc này là gì?

Là yêu? Không! Đối với cả hai của hiện tại, đây không phải là yêu, cả hai chưa từng hiểu rõ cảm xúc của bản thân dành cho đối phương. Cố chấp với chính suy nghĩ của mình, giữa hai người có một chút rung động, một chút thật lòng, một chút yêu thương.

Giờ đây là dục vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.