Giữa lúc hai ánh mắt nhìn nhau, lại có một thứ thanh âm xen vào, mềm mại động lòng người:
"Anh Đình Xuyên"
Cửa phòng không khóa được mở ra, Thanh Chi cầm theo một bàn cờ vây, đôi mắt tràn ngập ý cười:
"Anh, chơi cờ với em đi."
Cổ Thanh Chi sau khi bước vào phòng mới nhận ra có thêm sự xuất hiện của một người nữa, trong một giây thoáng qua cô khẽ cau mày. Phút sau lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
"A, chị Sương Hàn! Thì ra chị cũng ở đây ạ."
Đình Xuyên lúc này không có tâm trạng để chơi cờ, anh nói:
"Thanh Chi, để lúc khác đi, anh cảm thấy hơi mệt"
Nơi đáy lòng Thanh Chi trào lên thứ cảm xúc thất vọng, mắt long lanh nước, giọng nói thấp xuống:
"Anh, anh không còn muốn chơi cùng em nữa sao?" (1
Đình Xuyên thực sự không có những ý đó, anh nhìn cô gái mình coi như em trước mắt, Đình Xuyên chỉ coi Cố Thanh Chi là một người em, không hơn không kém. Anh chưa từng có bất cứ tình ý nào, cũng không hề nhận ra tình ý mà Thanh Chi dành cho mình.
Đình Xuyên lắc đầu, bắt đầu dịu giọng:
"Không phải, chỉ là hiện tại anh đang hơi mệt, cần thời gian nghỉ ngơi, chúng ta rời việc này sang lúc khác. Được không nào?"
Rốt cuộc vẫn là từ chối.
Cổ Thanh Chi không đành lòng, nhưng cũng không thể đòi hỏi thêm, tỏ ra vẻ ngoan ngoãn mà gật đầu. Giọng có chút hờn:
"Được thôi, để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3645450/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.