Chương trước
Chương sau
"Sương Hàn."

Giọng nói trầm thấp truyền đến bên tại khiến cô choàng tỉnh khỏi ký ức tăm tối kia, Ôn Thiếu Quân đột ngột ghé sát lại gần bên Sương Hàn, nói:

"Em gái, anh nhớ em."

Cô thầm kinh tởm trong lòng, cố gượng cười thật tự nhiên:

"Em cũng nhớ mọi người lắm."

Trái tim Sương Hàn âm thầm run lên, cô không biết Thiếu Quân này sẽ làm ra loại trò bỉ ổi gì. Sương Hàn cố gắng tránh né, lảng sang việc khác:

"Hoàng yến anh gửi cho em, nó rất đẹp, em cảm ơn nhé."

Ôn Thiếu Quân khẽ nhếch môi, ngả mình dựa lên lưng ghế, vươn tay vuốt ve lọn tóc của cô:

"Em thích là được, anh rất vui."

Sương Hàn buồn nôn, những lời mà cô vừa nghe đúng là đang muốn xúc phạm thính giác:

[Kinh tởm.]

Sương Hàn đứng dậy, viện cớ muốn rời đi:

"Để em đi chuẩn bị phòng cho anh. Hôm nay anh có định qua đêm ở đây không?"

Thiếu Quân bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, ánh nhìn mang theo ý tình:

"Anh ngủ cùng em được không?"

Sương Hàn cố gắng duy trì nét cười trên khuôn mặt:

"Em đã là người đã có chồng, em phải ngủ cùng chồng em chứ, anh nói gì lạ vậy."

Ôn Thiếu Quân cứ nghe đến từ chồng là lại nóng hết ruột gan, khó chịu trong lòng, lạnh giọng nói:

"Được rồi."

Cô rời khỏi cái nắm tay của Thiếu Quân, từng bước không nhanh không chậm rời khỏi phòng. Sương Hàn kéo cánh cửa, ngăn cách giữa người trong phòng với cô, thở ra một hơi nặng nề.

[Cuối cùng cũng thoát.

Đây là Phó Gia, Sương Hàn mong Ôn Thiếu Quân này biết điểm dừng, anh ta cũng không phải loại ngu ngốc. Chắc chắn hiểu rõ, cô một giây cũng không muốn nhìn thấy người anh trai này, từng bước lại nhanh hơn, Sương Hàn muốn nhìn thấy chồng mình, cô không biết anh hiện giờ đang ở đâu.

Muốn nhìn, cũng không biết tại sao lại muốn nhìn.



Sương Hàn đi tới thư phòng, cẩn thận mở cánh cửa gỗ. Đúng, Đình Xuyên ở đây, anh đang ngồi trên bàn, chăm chú đọc thứ gì đó. Thấy có người đi vào liền nhanh chóng cất vào hộc bàn, Đình Xuyên đeo kính gọng vàng, dáng vẻ lúc nãy rất nghiêm túc.

Cô nói:

"Xin lỗi, em không biết trong phòng có người, nên không gõ cửa."

Anh nâng mắt nhìn Sương Hàn:

"Tôi chuẩn bị phòng cho anh trai cô rồi, phòng thứ ba tầng hai, mọi thứ đều ổn."

Cô gật đầu, thăm dò tâm trạng của Đình Xuyên đầu tiên, anh không biểu lộ cảm xúc nào trên khuôn mặt. Sương Hàn chầm chậm đi tới bên Đình Xuyên, anh cũng không tránh, anh mà không tránh thì cô phải lấn tới.

Sương Hàn kéo ghế, ngồi xuống ngay trước mặt Đình Xuyên. Tay chống cắm ngắm nhìn chồng mình, ngọt giọng nịnh:

"Đình Xuyên, hôm nay anh đeo kính như này, đẹp trai quá."

Anh cầm lấy một quyển sách, chậm rãi lật trang, miệng nói:

"Háo sắc."

Cô nghe Đình Xuyên nói vậy, khoé môi khẽ cong mang theo vài phần tình ý, nói:

"Sắc trước mắt đẹp như này không háo mới là lạ đó, mà em chỉ háo với mình anh thôi, chồng em đẹp trai nhất."

Anh nghe, nhưng phớt lờ, Đình Xuyên cúi mặt đọc sách. Sương Hàn đứng dậy, đi tới đằng sau lưng anh, tay đặt lên bờ vai rộng kia, cô muốn bóp vai cho chồng mình, Đình Xuyên không tránh thì tội gì Sương Hàn không tiến.

Anh lần này lại tránh đi, vẫn giữ vững khoảng cách giữa hai người, đứng dậy cất sách lên kệ tủ. Âm giọng trầm ổn:

"Tôi không cần."

Cô thầm nói:

[Không cần thì thôi.

Sương Hàn ngồi xuống ghế Đình Xuyên, nói với anh:

"Anh trai em ở đây, anh chưa yêu em cũng được, từ từ yêu em, trăm phần trăm. Nhưng bây giờ chúng ta giả vờ hạnh phúc có được không? Tối nay phải ngủ chung, anh không được xưng hô xa cách như vậy nữa.

"Em, mách mẹ em, mách mẹ anh, là anh không thương vợ đó."

Trò này có chút bẩn, cô ép Đình Xuyên vào đường cùng. Anh chỉ nói có hai chữ:

"Tùy em."

"Như vậy đã vừa ý cô chưa?"

Xưng hô vậy mà đổi quá nhanh, chữ "Em" này Đình Xuyên nói ra khiến Sương Hàn nhất thời không quen, có chút sượng, nhưng không phủ nhận rằng nghe rất mát tai. Cô không biết, người chồng của mình đã có bao nhiêu cái mặt nạ,



tâm tư rốt cuộc như thế nào, Sương Hàn chắc chắn anh không phải người đơn giản.

Thông tin về nhị thiếu của Phó Gia trên mạng rất ít, nghề nghiệp của Đình

Xuyên cũng là một ẩn số. Cô đã gả đi, đương nhiên Ôn Gia sẽ không cho Sương Hàn đi làm tại bệnh viện A mà họ điều hành nữa, chắc chắn muốn cô phải chuyên tâm cho cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Lấy được lòng tin của Phó Gia.

Cô đã nhiều lần thắc mắc:

[Phó Đình Xuyên có nhớ ra mình là cô gái đêm ấy không?]

[Anh ta không đi làm sao? Ở nơi rừng núi hoang vắng này, rốt cuộc là muốn làm gì.]

Sương Hàn chăm chú nhìn người đang đứng, khẽ gật đầu:

"Rất vừa ý, rất vui nữa."

Cô nhìn anh, thắc mắc hỏi:

"Đình Xuyên, em hỏi một chuyện nha. Anh bao nhiêu tuổi rồi vậy?"

Đình Xuyên lại không trả lời ngay, bắt Sương Hàn phải đoán mò:

"Em đoán đi."

Đúng là xưng hô thay đổi đột ngột như vậy, cô nghe không quen thật, Sương Hàn ngắm nhìn cái nhan sắc mê hoặc lòng người trước mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Em đoán, anh 39."

Nếu anh 39 thật, vậy nghĩa là cùng tuổi với cô rồi. (1

Đình Xuyên lại lắc đầu, Sương Hàn ngẫm nghĩ rồi nói:

"Trẻ hơn nữa hả?"

Nếu anh trẻ hơn nữa, vậy... Đình Xuyên được coi là lái máy bay rồi. Cô lúc này chợt nhận ra, mình không còn trẻ trung nữa, thanh xuân Sương Hàn dành chọn cho một người, người không thể cùng mình bước tiếp.

Anh nhìn vẫn còn trẻ, không thua kém gì với những tài tử trên màn ảnh, nếu Đình Xuyên có trẻ hơn cô, thì Sương Hàn cũng không cảm thấy lạ.

Đình Xuyên đưa mắt nhìn cô, thấp giọng:

"Là 46."

46! Vậy là anh hơn Sương Hàn 7 tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.