"Sương Hàn."
Giọng nói trầm thấp truyền đến bên tại khiến cô choàng tỉnh khỏi ký ức tăm tối kia, Ôn Thiếu Quân đột ngột ghé sát lại gần bên Sương Hàn, nói:
"Em gái, anh nhớ em."
Cô thầm kinh tởm trong lòng, cố gượng cười thật tự nhiên:
"Em cũng nhớ mọi người lắm."
Trái tim Sương Hàn âm thầm run lên, cô không biết Thiếu Quân này sẽ làm ra loại trò bỉ ổi gì. Sương Hàn cố gắng tránh né, lảng sang việc khác:
"Hoàng yến anh gửi cho em, nó rất đẹp, em cảm ơn nhé."
Ôn Thiếu Quân khẽ nhếch môi, ngả mình dựa lên lưng ghế, vươn tay vuốt ve lọn tóc của cô:
"Em thích là được, anh rất vui."
Sương Hàn buồn nôn, những lời mà cô vừa nghe đúng là đang muốn xúc phạm thính giác:
[Kinh tởm.]
Sương Hàn đứng dậy, viện cớ muốn rời đi:
"Để em đi chuẩn bị phòng cho anh. Hôm nay anh có định qua đêm ở đây không?"
Thiếu Quân bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, ánh nhìn mang theo ý tình:
"Anh ngủ cùng em được không?"
Sương Hàn cố gắng duy trì nét cười trên khuôn mặt:
"Em đã là người đã có chồng, em phải ngủ cùng chồng em chứ, anh nói gì lạ vậy."
Ôn Thiếu Quân cứ nghe đến từ chồng là lại nóng hết ruột gan, khó chịu trong lòng, lạnh giọng nói:
"Được rồi."
Cô rời khỏi cái nắm tay của Thiếu Quân, từng bước không nhanh không chậm rời khỏi phòng. Sương Hàn kéo cánh cửa, ngăn cách giữa người trong phòng với cô, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3644612/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.