Anh đứng phía xa, nhìn thấy người đang rơi lệ, không kiềm được mà tiến một bước.
Người khóc người lau nước mắt, rốt cuộc là như thế nào?
Cố Thanh Chi phát hiện ra Đình Xuyên, thoáng chốc kinh hãi, cố gắng gượng cười:
"Anh Đình Xuyên, anh làm gì ở đây vậy?"
Anh thấy chuyện đã tới nước này, Đình Xuyên bước tiếp về phía hai người. Mày khẽ nhíu lại, anh nhìn thẳng vào mắt Thanh Chi, Cố Thanh Chi đột nhiên rùng mình lạnh sống lưng. Giọng trầm trầm ấm vang lên:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cố Thanh Chi."
Thanh Chi nắm chặt lay lại, tự biên tự diễn:
"Sương Hàn, chị ấy đã kể cho em nghe trong trận bão tuyết hôm đó, chị Sương Hàn đã rất sợ, sợ đến phát khóc, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy kinh sợ. Em đang an ủi chị ấy, mà còn anh nữa. Anh đột ngột xuất hiện như ma, làm người ta sợ chết khiếp" (
Đình Xuyên nhìn sang cô, Sương Hàn lại chỉ cúi gằm mặt. Đây không phải lúc thích hợp để cô nói ra mọi chuyện, Cố Thanh Chi xen vào:
"Anh, anh để em ở cùng chị ấy, nhé."
Thanh Chi dùng ánh mắt ôn dịu nhìn anh, Đình Xuyên không biết lời của cô em gái này có thật hay không, nhưng anh nhìn dáng vẻ Cố Thanh Chi của lúc này. Không thể không tin, Thanh Chi mà Đình Xuyên biết là người nóng nảy ích kỉ, nhưng không hề xấu.
Riêng tư, có lẽ nên để hai người như vậy thật.
Anh trầm lặng nhìn Sương Hàn, không nói gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3644431/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.