Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Đình Xuyên vô cùng phức tạp.

Một thanh âm trong trẻo vang lên phá tan không khí ám muội giữa hai người:

"Anh Đình Xuyên."

Anh như choàng tỉnh khỏi thứ cảm xúc kì lạ trong mình, lấy lại lý trí vốn có, rời bỏ cổ tay nhỏ trắng nõn. Đình Xuyên hơi lùi bước, chỉ lạnh giọng:

"Tôi xin lỗi."

Cô không để anh lùi, vươn tay nắm lấy tay Đình Xuyên, ngón tay đan vào nhau. Sương Hàn kiên định nhìn anh, nói:

"Chúng ta là vợ chồng, phải tỏ ra hạnh phúc như đôi vợ chồng thực sự với người bên ngoài chứ."

Anh không nói thêm gì với cô, cũng không rời khỏi bàn tay nhỏ nhắn kia, im lặng để mọi chuyện thuận theo chiều gió. Đình Xuyên, có lẽ có một chút thích cái cảm giác này, anh không còn trẻ, đây là lần đầu tiên Đình Xuyên đối mặt với người khiến cảm xúc trong anh trở nên kì lạ.

Cố Thanh Chi bước nhanh hơn, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, khóe môi cong nhẹ, giọng nói mềm mại:

"Anh Đình Xuyên"

Thanh Chi nhìn cảnh trước mắt, hai người tay trong tay, mày khẽ nhíu lại.

[Chuyện quái gì thế này?]

Cố Thanh Chi cố nở một nụ cười trên môi:"Anh Đình Xuyên."

Sương Hàn không lên tiếng, Đình Xuyên hơi quay đầu:

"Có chuyện gì sao?"

Thanh Chi không tìm ra được lý do nào trong lúc này, chỉ lắc đầu:

"Không có."

Anh lại nói: "Không có chuyện gì, sao lại tìm anh?"



Cố Thanh Chi hơi bĩu môi, nét mặt có chút hờn dỗi:

"Bộ có chuyện gì em mới được tìm anh à"

Đình Xuyên thấy mình đúng là đang có chút quá đáng, chuyện kia chưa sáng tỏ, lòng anh như có nút thắt chưa thể gỡ. Đình Xuyên thấp giọng:

"Anh không có ý đó."

Thanh Chi thực sự muốn tát cho cô vài cái, rõ ràng người được nắm tay kia

phải là cô, được yêu thương cũng chỉ là cô. Ôn Sương Hàn, Cổ Thanh Chi hận không xé nát cái mặt ôn nhu dịu dàng kia ra.

Thanh Chi khoác lấy một bên tay của cô, tươi cười nói với anh:

"Anh Đình Xuyên, em mượn chị ấy một chút nhé.

Chuyện kia còn chưa sáng tỏ, mối quan hệ giữa hai chị em này cũng không biết là tốt hay xấu, Đình Xuyên không thể để hai người cạnh nhau. Anh lắc đầu:

"Anh không cho mượn"

Đình Xuyên chưa bao giờ từ chối thỉnh cầu nào của Cố Thanh Chi, giờ đây Thanh Chi không có được thứ mình muốn, thực sự khiến cô bực bội:

"Sao anh keo thế? Một chút cũng không được."

Sương Hàn không biết Cố Thanh Chi này muốn ở riêng với mình rốt cuộc là có

ý gì, nhưng chắc chắn không tốt lành. Cô cười:

"Em tìm chị có chuyện gì sao?"

Thanh Chi trong lòng khó chịu, ngoài mặt vẫn phải tươi như hoa:

"Em muốn cùng chị tâm sự vài chuyện, vậy mà chị nhìn coi, anh Đình Xuyên thế mà lại không cho, đúng là quá ích kỉ rồi"

Sương Hàn nhìn Cố Thanh Chi, cười nhạt:



"Được rồi, thế chị đi cùng em. Đình Xuyên, em đi nhé."

Đây là quyết định của cô, anh không thể quản, chỉ có thể gật đầu. Đình Xuyên không hiểu, rõ ràng nhìn cả hai đang rất thân thiết, nhưng theo lời Thanh Chi nói, chính là Sương Hàn rủ Cổ Thanh Chi đi dạo, Thanh Chi từ chối không đi. Cô vợ nhỏ của anh lại cứ thế mà đi, mặc cho Cổ Thanh Chi ngăn cản.

Ngày hôm đó, giữa trận bão tuyết lớn, cả ba người cùng đi tìm Sương Hàn.

Nhưng lời cô nói với Đình Xuyên, lại không khớp với lời mà Thanh Chi nói, điều này khiến anh rối bời, suy nghĩ rất nhiều. Đình Xuyên trích xuất camera trong nhà, trùng hợp thay camera ngay đúng hôm đấy lại hỏng, đâu có thể gọi là trùng hợp, việc này anh chắc chắn có người đụng tay vào.

Camera được bảo dưỡng rất cẩn thận, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp lỗi, vậy mà bây giờ lại như thế này. Đình Xuyên âm thầm gọi người đến khôi phục toàn bộ dữ liệu, cần thời gian để mọi chuyện sáng tỏ.

Anh nhìn hai người rời đi, bóng lưng của Sương Hàn khuất dần trong mắt Đình Xuyên. Có an toàn khi để hai người này cạnh nhau lúc này không?

Anh vẫn thấy không an toàn, khẽ khàng đi theo, Đình Xuyên đưa mắt nhìn xung quanh. Bắt gặp hai bóng lưng quen thuộc, chỉ đứng từ xa nhìn, không có bất cứ chuyện bất thường nào xảy ra, chỉ đơn giản là đi cùng nhau, Cổ Thanh Chi khoác lấy tay vợ anh, trên khuôn mặt luôn có nụ cười tươi tắn.

Nhưng người ở xa đâu lời, miệng thì cười, lời nói ra lại không mấy vui vẻ:

"Ôn Sương Hàn, mày ngoan ngoãn biết điều thì nên ly hôn, đừng bám mãi không buông như thế."

Cô chỉ cười nhẹ:

"Em nghĩ em là ai mà ra lệnh cho chị?"

Thanh Chi tươi tắn: "Đồ vô liên sỉ."

Sương Hàn cúi gằm mặt, mắt hơi cụp, lệ nơi đáy mắt tuôn trào, mềm giọng:

"Sao... sao em lại nói chị thế?"

Diễn, có gì khó đối với cô, Cổ Thanh Chi biết diễn, Ôn Sương Hàn cũng biết. Thanh Chi hơi sững người, đánh mắt nhìn xung, sợ rằng sẽ có ai đó nhìn thấy, Cổ Thanh Chi tắt đi nụ cười, giọng nói nhỏ gắt lên bên tai cô:

"Mày khóc cái gì? Chỉ cần ly hôn là xong, tao sẽ không làm khó mày"

Sương Hàn chỉ cúi mặt, tay bấu lấy vải váy, giọt lệ như hạt sương lăn dài trên má.

Thanh Chi cũng đâu phải loại ngu ngốc, camera quan sát trong nhà này không thiếu, Cố Thanh Chi vươn tay. Ánh mắt thương cảm nhìn Sương Hàn, Thanh Chi gạt đi giọt lệ đang tuôn trào, lời nói ra lại lạnh lẽo:

"Ly hôn Đình Xuyên, mày nhất định phải nhớ cho kĩ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.