Ánh mắt Đình Xuyên vô cùng phức tạp.
Một thanh âm trong trẻo vang lên phá tan không khí ám muội giữa hai người:
"Anh Đình Xuyên."
Anh như choàng tỉnh khỏi thứ cảm xúc kì lạ trong mình, lấy lại lý trí vốn có, rời bỏ cổ tay nhỏ trắng nõn. Đình Xuyên hơi lùi bước, chỉ lạnh giọng:
"Tôi xin lỗi."
Cô không để anh lùi, vươn tay nắm lấy tay Đình Xuyên, ngón tay đan vào nhau. Sương Hàn kiên định nhìn anh, nói:
"Chúng ta là vợ chồng, phải tỏ ra hạnh phúc như đôi vợ chồng thực sự với người bên ngoài chứ."
Anh không nói thêm gì với cô, cũng không rời khỏi bàn tay nhỏ nhắn kia, im lặng để mọi chuyện thuận theo chiều gió. Đình Xuyên, có lẽ có một chút thích cái cảm giác này, anh không còn trẻ, đây là lần đầu tiên Đình Xuyên đối mặt với người khiến cảm xúc trong anh trở nên kì lạ.
Cố Thanh Chi bước nhanh hơn, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, khóe môi cong nhẹ, giọng nói mềm mại:
"Anh Đình Xuyên"
Thanh Chi nhìn cảnh trước mắt, hai người tay trong tay, mày khẽ nhíu lại.
[Chuyện quái gì thế này?]
Cố Thanh Chi cố nở một nụ cười trên môi:"Anh Đình Xuyên."
Sương Hàn không lên tiếng, Đình Xuyên hơi quay đầu:
"Có chuyện gì sao?"
Thanh Chi không tìm ra được lý do nào trong lúc này, chỉ lắc đầu:
"Không có."
Anh lại nói: "Không có chuyện gì, sao lại tìm anh?"
Cố Thanh Chi hơi bĩu môi, nét mặt có chút hờn dỗi:
"Bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3644094/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.