Sương Hàn ôm lấy Thanh Chi, vỗ về Cố Thanh Chi đang khóc nấc, cô vô cùng tỉnh táo, tâm chưa từng động. Sương Hàn ôn hòa nói:
"Cố Thanh Chi, chị ở đây, bên em"
Thanh Chi, cô chỉ muốn giật lấy món đồ mà mình thích, không từ bất kì thủ đoạn gì. Giọt lệ ngừng rơi, khéo mắt ươn ướt, vành mắt đỏ hoe, nói trong lòng:
[Ngốc, cô ta đúng là ngốc quá.] (
Cố Thanh Chi cũng ngốc, ngốc vì một chữ tình mù quáng, bất chấp vì nó làm mọi chuyện. Chỉ do Thanh Chi không nhận ra, cứ mãi cố chấp với người không yêu mình, cứ mãi đuổi theo tình yêu không bao giờ được đáp lại.
Cô nhìn người trong lòng mình, thở ra một hơi nặng nề. Cố Thanh Chi gạt đi giọt lệ, trở về nét mặt ban đầu, không nói gì nữa, chỉ khoác lấy cánh tay Sương Hàn mà bước đi, cô cũng không nói một lời.
Ôn Thiếu Quân tĩnh lặng tựa mặt hồ, cậu ngồi đây cũng im lặng, nhàm chán uống từng ngụm cà phê. Lòng thầm kêu la
[Cậu nhỏ, mợ Sương, hai người đi đâu hết rồi thế này.]
Một trận mùi hương truyền tới, Thiếu Quân nhận ra, môi mỏng khẽ cong. Còn một mùi hương rất lạ, nhưng trong đó anh nhận ra hương hoa quen thuộc của em gái mình, Thiếu Quân đặt tách cà phê đen xuống bàn. Chậm rãi chờ đợi, lồng ngực phập phồng phấn kích, ngón tay vân vê nhẫn sắc bạc trên tay mình.
Sương Hàn cùng Thanh Chi đi lại phòng khách, cô ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3644432/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.