Chương trước
Chương sau
Đình Xuyên bước vào phòng, anh khom người đặt đồ xuống bàn thấp, cô ngước mắt lên nhìn người trước mắt. Mắt cong môi cười:

"Cảm ơn anh."

Đình Xuyên cầm trên tay cốc nước ấm, đưa gần về phía Sương Hàn, giọng nói dịu dàng trầm ổn: "Uống đi!" (1)

Cô khẽ gật đầu mà nhận lấy.

Anh lên tiếng:

"Lần sau muốn đi đâu thì bảo tôi, tôi đưa cô đi"

Sương Hàn nhấp môi, đưa làn nước ấm nóng xuống bụng, cổ họng cũng đã không còn cảm thấy khô rát nữa. Cô không biết Cố Thanh Chi này đã nói những gì hay làm gì, Sương Hàn uống hết nửa cốc nước, cả người ấm lên, cô lén đưa mắt nhìn Đình Xuyên.

Anh ngồi xuống ngay bên cạnh Sương Hàn, dáng vẻ mệt mỏi, râu trên mặt cũng không được cạo. Đình Xuyên không nói gì, lại trầm lặng như mặt nước, anh cầm lấy muỗng bạc, cẩn thận múc cháo nóng, đưa tới trước môi cô.

Sương Hàn tròn mắt nhìn Đình Xuyên. Anh đút cho cô ư?

Đình Xuyên nói:

"Không ăn là tôi ăn hết của cô đấy, há miệng ra.

Sương Hàn nhìn anh, cảm thấy lời này có chút giống lời dọa nạt trẻ con, cô khẽ cười. Đình Xuyên thấy người trước mặt chỉ cười mà không ăn, trầm giọng:

"Cô cười cái gì? Ăn xong rồi cười."

Sương Hàn gật đầu một cái: "Vâng, em biết rồi."

Cô ăn xong một tiếng anh lại đút cho một miếng, Sương Hàn rất đói, cháo này nấu lại rất hợp khẩu vị cô. Đình Xuyên đút cho Sương Hàn ăn, ăn sạch cả bát, khiến bụng cô căng tròn vì no, cuối cùng là uống hết nửa cốc nước còn lại.



Anh thấy người đã no, nước cũng đã uống, lòng có chút nhẹ nhõm, Đình Xuyên đặt lại bát và cốc lên bàn. Bây giờ mới hỏi:

"Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài lúc thời tiết không tốt như vậy?" ( 2

Sương Hàn có chút sững người, rồi lại mơ hồ nhận ra lý do anh nói lời này. Cô cười nhạt một tiếng, nói thành lời:

"Thanh Chi nói với anh vậy sao?"

Anh nhìn cảm xúc trên mặt Sương Hàn, có chút khó hiểu, Đình Xuyên gật đầu. Sương Hàn vừa định ra nói gì đó thì lại khựng lại, cô nhớ tới lời của Cố Thanh Chi:

"Sao? Mày định nói chuyện này với ai, thử nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người tin mày..."

Nếu bây giờ Sương Hàn nói ra, liệu anh có tin cô không? Hay là sẽ lựa chọn tin cô em gái Cổ Thanh Chi kia, Sương Hàn bấu chặt lấy chăn lông, cô nhìn sâu vào trong mắt Đình Xuyên, yết hầu trượt xuống. Sương Hàn dịu giọng:

"Đình Xuyên, nếu em nói, chính Thanh Chi là người rủ em rồi bỏ em lại. Anh có tin không?"

Anh nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, mày đen khẽ nhíu lại, giọng nói trầm xuống:

"Đừng nói linh tinh nữa, nghỉ ngơi đi."

Sương Hàn không nhìn Đình Xuyên nữa, rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình trắng lạnh của mình, cánh môi mím chặt. Vậy anh rốt cuộc có tin cô hay không? Linh tinh, lời vừa rồi Sương Hàn nói ra không hề linh tinh, nhưng nếu Đình Xuyên không tin cũng đúng.

Cô cũng chỉ đơn thuần là một người vợ trên danh nghĩa, quen biết anh cũng chưa đầy một tháng, sao có thể bằng cô em gái quen thân lâu ngày kia chứ. Sương Hàn tự nghĩ, mình cũng chỉ là quá ảo tưởng thân phận bản thân trong lòng Đình Xuyên, cô đối với anh, chẳng là gì cả.

Sương Hàn cúi mặt, khẽ gật đầu:

"Ừm, em biết rồi"

Đình Xuyên quay mặt sang hướng khác, trong ánh mắt chứa tia rối bời, nên tin hay không nên tin? Anh không thể tin cô, vì rất nhiều lý do. ( 2



Đình Xuyên đứng dậy, dọn dẹp bát cốc trên bàn. Sương Hàn nhìn thấy người sắp rời đi, trong lòng dâng trào thứ cảm xúc ấm ức, cô nói thật to:

"Em không nói dối, hoàn toàn không nói dối"

Sương Hàn không nói dối, từng lời từng chữ nói ra đều là thật, nhưng có ai tin cô.

Đình Xuyên không nói gì, chỉ bước ra ngoài, trước khi cánh cửa đóng lại, anh nói ra vài lời:

"Ngủ ngon."

Sương Hàn nghe thấy, Đình Xuyên chúc cô ngủ ngon, cảm xúc hiện tại thật sự rất rối bời. Loại cảm xúc này rốt cuộc là thứ gì chứ, không giống yêu giống thương, Sương Hàn ngồi đó, lưng dựa lên thành giường.

Đôi mắt u sầu trầm lặng, từ khi tỉnh giấc, cô luôn luôn ngồi cạnh mép giường, thật xa chỗ lồng gỗ bất động. Phòng tối vô thanh, phủ lên thân thể Sương Hàn là ánh sáng trắng của đèn phòng, cô lặng thinh nhìn vào khoảng không một cách vô định.

Anh đi xuống bếp, cất đi những vật dụng vừa dùng, tâm trí suy nghĩ mãi về lời nói của Sương Hàn. Bên tại Đình Xuyên giọng nói trong trẻo:

"Anh Đình Xuyên."

Anh choảng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, Đình Xuyên quay người lại. Thanh Chi đứng đó, mái tóc ánh vàng nổi bật, Cố Thanh Chi đứng trước mắt anh, thân mặc áo hai dây mảnh cùng quần bò bó sát, đường cong cơ thể lẫn đôi chân thon dài đều được khoe trọn. Thanh Chi mỉm cười, bày ra dáng vẻ lo lắng quan tâm: 2

"Anh, chị dâu tỉnh rồi sao? Để em lên thăm."

Đình Xuyên nhìn cái dáng vẻ này của Cố Thanh Chi, lại nhớ về lời mà vợ mình nói, tâm trí lúc này thực sự rất rối. Anh nói:

"Đừng làm phiền vợ anh, cô ấy ngủ rồi, đêm cũng đã muộn, em cũng nên đi ngủ đi"

Thanh Chi nắm chặt tay lại, cả người bất giác run rẩy, Cổ Thanh Chi không biết cô chị dâu đã nói gì chưa, trong lòng bấm loạn lo sợ. Ngoài mặt vẫn nở nụ cười:

"Vậy ạ, thế mai em sẽ lên thăm chị ấy sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.