Đình Xuyên bước vào phòng, anh khom người đặt đồ xuống bàn thấp, cô ngước mắt lên nhìn người trước mắt. Mắt cong môi cười:
"Cảm ơn anh."
Đình Xuyên cầm trên tay cốc nước ấm, đưa gần về phía Sương Hàn, giọng nói dịu dàng trầm ổn: "Uống đi!" (1)
Cô khẽ gật đầu mà nhận lấy.
Anh lên tiếng:
"Lần sau muốn đi đâu thì bảo tôi, tôi đưa cô đi"
Sương Hàn nhấp môi, đưa làn nước ấm nóng xuống bụng, cổ họng cũng đã không còn cảm thấy khô rát nữa. Cô không biết Cố Thanh Chi này đã nói những gì hay làm gì, Sương Hàn uống hết nửa cốc nước, cả người ấm lên, cô lén đưa mắt nhìn Đình Xuyên.
Anh ngồi xuống ngay bên cạnh Sương Hàn, dáng vẻ mệt mỏi, râu trên mặt cũng không được cạo. Đình Xuyên không nói gì, lại trầm lặng như mặt nước, anh cầm lấy muỗng bạc, cẩn thận múc cháo nóng, đưa tới trước môi cô.
Sương Hàn tròn mắt nhìn Đình Xuyên. Anh đút cho cô ư?
Đình Xuyên nói:
"Không ăn là tôi ăn hết của cô đấy, há miệng ra.
Sương Hàn nhìn anh, cảm thấy lời này có chút giống lời dọa nạt trẻ con, cô khẽ cười. Đình Xuyên thấy người trước mặt chỉ cười mà không ăn, trầm giọng:
"Cô cười cái gì? Ăn xong rồi cười."
Sương Hàn gật đầu một cái: "Vâng, em biết rồi."
Cô ăn xong một tiếng anh lại đút cho một miếng, Sương Hàn rất đói, cháo này nấu lại rất hợp khẩu vị cô. Đình Xuyên đút cho Sương Hàn ăn, ăn sạch cả bát, khiến bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3623350/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.