Đình Xuyên rời đi, để lại một thân Thanh Chi đứng đó.
Cổ Thanh Chi nhìn theo thân ảnh dần bị bóng tối nuốt chửng, chóp mũi cay xè, sương mỏng đọng lại trên đôi mắt sắc xảo. Thanh Chi nghiến răng, mày đen cau lại:
"Nếu không có chị ta, anh đã là của em rồi"
Anh trở về phòng mình, những lời mà cô nói cứ liên tục hiện lên trong tâm trí, Đình Xuyên cảm thấy có chút nặng nề. Anh luôn bên cạnh Sương Hàn suốt hai ngày nay, giờ thấy người bất tỉnh hai ngày đã dậy thì cũng đã cảm thấy nhẹ lòng hơn, thân thể mệt mỏi thả mình xuống ghế, Đình Xuyên ngả mình dựa vào lưng ghế.
Phòng tối không bật điện, mọi thứ cứ chìm trong một tấm lụa mỏng sắc đen, anh đặt tay lên trán. Đôi mắt phù quang khép lại, nhịp thở Đình Xuyên nặng hơn. Thanh Chi, là người em gái mà anh yêu quý nhất, Cố Thanh Chi lớn lên cùng Phó Nam Thời, tính cách cô ương bướng khó chiều, muốn gì phải được đó nhưng không hề xấu, anh không dám tin những lời cô vợ nhỏ của mình nói.
Đình Xuyên không thể tin Sương Hàn, cô là con gái của Ôn gia, cũng là kẻ thù không đội trời chung với Phó gia. Mối quan hệ hai bên vì cuộc hôn nhân này mà dịu bớt hiềm khích, nhưng anh không thể hiểu hết con người Sương Hàn.
Đình Xuyên không biết một chút gì về tâm tư của cô.
Lời yêu lời thương Sương Hàn nói ra, anh đều biết đó là giả.
Giờ đây cô có diễn hay không, Đình Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3623351/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.