Nụ hôn thình lình hạ xuống làm cho Kì Hạnh Chi không biết phải làm gì cả, mở to mắt ngây ngốc nhìn, khiến cho Mục Sam không thể làm tiếp, chỉ đành lướt qua đôi môi đỏ mọng liền buông ra.
Ôm lấy thắt lưng của cậu, chóp mũi chạm vào chóp mũi thổ lộ,“Hạnh Chi, tôi yêu em, thật sự yêu em!”
Heo con ngốc lúc này mới ý thức được rằng mình vừa mới bị hôn, từ từ khôi phục lại tinh thần, bĩu môi rầu rĩ đáp,“Nhưng thầy không chịu kết hôn với em!”.
“Không phải là không chịu kết hôn, mà là muốn để cho em hiểu tôi hơn một chút đã hẵng ra quyết định.”.
“Còn phải hiểu cái gì?” Cái đầu đơn giản của Kì Hạnh Chi không thể hiểu được,“Em thích thầy! Dù có hiểu thêm nữa vẫn sẽ thích thầy!”.
Nghe thấy lời thổ lộ mộc mạc như vậy, Mục Sam hạnh phúc như muốn bay lên thiên đường, vừa mừng vừa sợ. Lại vẫn là nhịn không được bất an hỏi một tiếng,“Hạnh Chi, bất luận tôi là bần cùng hay là giàu có, gia thế ra sao, em vẫn quyết định thích tôi sao?”.
Kì Hạnh Chi gật gật đầu, lại hỏi lại anh,“Chẳng lẽ thích một người thì có thể biến thành không thích sao? Thích, đương nhiên là cả đời sẽ vẫn thích nha! Ông nội nói, người nhà họ Kì chúng em cho tới bây giờ một khi đã yêu ai thì sẽ yêu đến hết cuộc đời, giống như cha và ba ba vậy.”.
Mục Sam nở nụ cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm, anh biết, anh đã nhặt được bảo vật! Dùng chóp mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102144/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.