Khi cửa mở, Mục Sam quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình, thiếu niên đang cười như hoa trước cửa là ai?
“Thầy ──” Kì Hạnh Chi phụng phịu, nhẹ giọng gọi, đem túi cá như hiến vật quý ra,“Nặng quá đi! Người ta vừa đi chợ mua cá đó!”
“Em…… em ra chợ mua đồ ăn ?” Mục Sam há to miệng đến mức có thể nhét cả một quả trứng vịt vào.
Là cái gì làm cho tiểu gia khỏa yêu sạch sẽ này cư nhiên cất tấm thân tôn quý ra chợ? Sẽ không là vì anh đi? Không thể nào! Mục Sam quả thực là thụ sủng nhược kinh, kinh hỉ a!
“Đúng vậy!” Kì Hạnh Chi thành thành thật thật nói cho Mục Sam, nửa mang theo oán giận nửa lấy lòng,“Bởi vì thầy thích ăn cá a! Em là cố ý đi chợ đó! Nơi đó thật bẩn, làm cho đồ của em bốc mùi luôn! Sớm biết vậy em sẽ không mặc đồ thầy tặng đi ra đó ! Bất quá cá ở đó tươi lắm, đều còn sống cả, siêu thị mua không được nga! Em có hỏi qua người bán cá, ổng nói loại cá này rửa sạch sẽ, ướp gia vị vào đem nướng ăn rất ngon!”.
Cuối cùng, cậu mở to đôi mắt ngây thơ,“Thầy ơi, em không thích mùi cá, thầy làm được không?”.
“Được!” Mục Sam cảm động tột đỉnh!
Đã rất nhiều năm, có không biết bao nhiêu người bởi vì đủ loại mục đích mà tặng cho anh vô số lễ vật sang quý, nhưng chưa từng ai vì anh đi chợ mua cá,“Hạnh Chi, sao em lại đối tốt với tôi như vậy?”
Kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102143/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.