Thế nhưng Hoắc Khải lại lắc đầu nói: “Đúng là công ty
rất bận, để cô ấy về xử lý xong xuôi đã, sau này còn nhiều
thời gian cảm ơn mà”.
Cơ Hương Ngưng không nhịn được, cô ấy trợn trắng
mắt, nhưng không phản bác gì mà chỉ nói với Ninh Thần:
“Mọi người cứ tự nhiên đi, tôi đi đây”.
“Ơ, Hương Ngưng…“ Ninh Thần níu kéo hai lần mà Cơ
Hương Ngưng chỉ lấy lệ một câu rồi vội vàng đi ngay.
Chuyện này khiến Ninh Thần hơi lúng túng, cô không
khỏi trách Hoắc Khải: “Suốt hai ngày hai đêm Hương
Ngưng không được nghỉ ngơi vì anh, sao anh lại nói với
cậu ấy như thế?”
“Tính cô ấy háo thắng, anh mà cứ lấy lòng thì cô ấy
không thích đâu, chẳng thà cứ như bây giờ. Hơn nữa anh
đã nói rồi mà, muốn cảm ơn cô ấy thì sau này thiếu gì cơ
hội”, Hoắc Khải nói.
Với năng lực của anh, chỉ cần Cơ Hương Ngưng không
mắc sai lầm gì ngớ ngẩn thì chắc chắn mối quan hệ của
bọn họ sẽ ngày một tốt hơn.
Lúc này trông Cơ Hương Ngưng có vẻ khó chịu vậy
thôi, đến ngày mai đi làm, chắc chắn thái độ của cô ấy sẽ
bình thường trở lại.
Ninh Thần chẳng thể làm gì được Hoắc Khải, hơn nữa
anh mới thoát khỏi nguy hiểm, cô không muốn cãi vã chỉ
vì chuyện nhỏ như thế.
Ninh Thần lấy quần áo sạch từ trong phòng ra và đẩy
Hoắc Khải vào phòng tắm. Cô do dự một lát rồi lại hỏi:
“Anh có tự làm được không? Còn đang bị thương kia kìa”.
Có thể là bởi vì mới thoát khỏi nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787851/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.