Liêu Thiên Bằng khá thẳng thắn, ngoài video đủ để uy
hiếp một số người trong nhà họ Hoắc thì ông ta còn đền
bù thêm cho Hoắc Khải, dù là về mặt kinh tế hay phương
diện nào khác thì đều sẽ làm Hoắc Khải vừa lòng.
Có một số chuyện không nhất thiết phải nói quá rõ
ràng.
Liêu Thiên Bằng kiểm soát phương diện này rất đúng
mực, Hoắc Khải cũng thế.
Sau đó, Liêu Thiên Bằng đá Đồng Hải Lượng một cái
rồi mắng: “Còn không đi hả!”
Đồng Hải Lượng run như cầy sấy, ngoan ngoãn bò từ
mặt đất lên.
Lúc bọn họ sắp ra ngoài, Hoắc Khải bỗng hô lên: “Đợi đã”
Liêu Thiên Bằng dừng chân quay đầu lại thì thấy một
cái chai bay lướt qua vai mình, tiếng kêu đau đớn vang lên
từ đẳng sau, quay đầu lại nhìn thì thấy tên xăm mình bị cái
chai đập vào trán. Một tay hắn ôm lấy trán, máu chảy ròng
ròng qua kẽ ngón tay.
Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khải vọng tới: “Cái này
trả lại cho mày”.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Khải, Liêu Thiên
Bằng hít sâu một hơi, chắp tay với anh rồi im lặng rời khỏi
đó.
Ông ta biết cú ném ấy của Hoắc Khải là để cảnh cáo,
đồng thời muốn biểu đạt một tin tức. Chỉ cần là
kẻ làm anh bị thương thì anh nhất định sẽ không bỏ qua, có thù ắt sẽ báo!
Nếu là trong một tình huống khác và là người khác làm
thế thì có lẽ Liêu Thiên Bằng sẽ cảm thấy người đó không
có lòng độ lượng, nhưng hôm nay ông ta không hề nghĩ
thế, ngược lại quyết tâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787850/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.