Nhìn thấy Liêu Thiên Bằng cầm cái ghế xông tới đánh, 
Đồng Hải Lượng không dám trốn, cắn răng chịu đựng một 
đòn này rơi xuống đầu chảy cá máu. 
Nhìn cảnh này khiến Hoắc Khải nhẹ nhàng thở phào 
một hơi, từ hành động và biểu cảm của Liêu Thiên Bằng 
có thể hoàn toàn chứng minh, ông ta không liên quan gì 
đến chuyện này. 
Tuy rằng cũng có khả năng là đang diễn, nhưng theo 
tình và lý mà nói, anh và người này không có thù hận. Nếu 
ông ta liên quan tới chuyện này thì cũng không thể tự 
dâng tới cửa. 
Cho nên, gần như có thể khẳng định Liêu Thiên Bằng 
không phải là người xấu. 
Mấy người Ninh Ngọc Lâm vẫn chưa hiểu, vội vàng 
kéo Liêu Thiên Bằng lại rồi nói: “Tổng giám đốc Liêu, ông 
đang làm gì vậy?” 
“Đừng ngăn tôi. Tôi đánh chết tên khốn này!”, Liêu 
Thiên Bằng đẩy Ninh Ngọc Lâm ra, rồi lao đến vừa đánh 
vừa đấm Đồng Hải Lượng đang ngã trên đất. 
Dáng vẻ ông ta tức giận rất đáng sợ khiến Ninh Ngọc 
Lâm đang muốn gọi Ninh Quốc Năng tới cùng kéo lại thì 
Hoắc Khải lại lên tiếng: “Ngọc Lâm, bố, hai người đứng 
sang một bên, không cần quan tâm”. 
Hai bố con Ninh Quốc Năng sững người nhìn anh, 
không hiểu tại sao lại thế. 
Nhưng Liêu Thiên Bằng lại rất rõ, Hoắc Khải đã bảo họ 
không quan tâm, vậy thì chính là hi vọng ông ta tiếp tục 
đánh người. Nếu nghĩ sâu thêm một chút thì sẽ hiểu được 
Hoắc Khải sẽ không báo cảnh sát nữa. 
Mà nếu đã là trao đổi thì Liêu Thiên Bằng bắt buộc 
phải cho anh một đáp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787849/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.