Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đã thành vợ
của người khác rồi thì sẽ không thể tiếp tục thừa kế sản
nghiệp nhà họ Hoắc được nữa. Thậm chí cũng sẽ bị gạch
tên ra khỏi việc kinh doanh trong nhà họ Hoắc.
Dù là không lập tức đuổi ngay, nhưng chỉ đến mấy
hôm sau thì lý do này cũng sẽ trở nên chính đáng.
Chiêu này chính là để giải quyết tận gốc. Một là Cơ
Xuyên Hải phải chủ động từ bỏ, hai là Cơ Hương Ngưng
phải buông tay. Dù sao trong hai bọn họ vẫn phải có một
người phải chịu thiệt.
“Tôi không lấy!” Cơ Hương Ngưng sầm mặt lại.
“Nếu cô không chịu lấy chồng thì bọn họ sẽ đổ tội
không vì tập thể cho cô để tạo áp lực. Cô nghĩ mình sẽ
còn có hy vọng được thăng cấp nữa chắc?”, Cơ Xuyên Hải
nói.
Cơ Hương Ngưng không nói gì vì cô rất hiểu, nếu gia
tộc chèn ép cô với lý do chính đáng thì cô sẽ không thể
nào phán kháng lại được.
Lợi ích của tập thể luôn luôn đặt lên trên lợi ích cá nhân.
Nhưng cô càng không muốn chịu đựng.
Một người mà cô ấy còn chưa từng gặp mặt, vậy mà
nói cưới là cưới sao? Bọn họ coi Cơ Hương Ngưng cô là
cái gì? Cá nằm trên thớt chắc?
Cả hai con đường đều không thể đi, khiến cho Cơ
Hương Ngưng cảm thấy tương lai thật đen tối. Cô thậm
chí đã bắt đầu thấy căm thù nhà họ Hoắc.
Để có thể ngẩng cao đầu trong gia tộc mà cô đã nỗ
lực gấp trăm lần người khác. Đầu tiên là Cơ Xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787801/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.