Vừa đúng lúc, Hoắc Khải bưng nồi cháo ra khỏi
phòng bếp, hỏi bừa: “Cái gì đáng ngạc nhiên?”
Sắc mặt Cố Phi Dương càng đỏ hơn. Vỗn dĩ cố ấy
rất cẩn trọng trước mặt Hoắc Khải, bây giờ càng cảm
thấy thẹn thùng hơn.
Ninh Thần hừ một tiếng: “Chuyện của phụ nữ với
nhau, sao phải nói cho anh biết!”
“Được thôi. Đường Đường, con muốn uống sữa
hay canh trứng gà?” Hoắc Khải quay đầu hỏi.
Đường Đường không trả lời ngay mà nhìn Nhạc
Văn Văn: “Cậu chọn cái nào?”
“Tớ muốn ăn cháo…“ Nhạc Văn Văn đáp.
Đường Đường quay đầu lại nói: “Bố, bọn con muốn
ăn cháo”.
Hoắc Khải bất lực, con gái dù ở độ tuổi nào, tư duy
trả lời câu hỏi luôn lệch hướng như vậy sao?
May là Ninh Thần và Cố Phi Dương vẫn đang ngồi
cạnh, hai người mẹ đi tới khuyên bảo vài câu, hai cô
bé đều đổi sang uống sữa, nếu không, chắc Hoắc
Khải phải nấu bữa sáng này hết cả nửa tiếng nữa.
Thần đang định đưa Đường Đường đến lớp học thêm.
Nhân cơ hội này, Cố Phi Dương cũng nói rằng họ
phải đi về, chỉ có điều Nhạc Văn Văn không chịu
buông tha Hoắc Khải, nói gì cũng không chịu đi.
Kể cả Cố Phi Dương tỏ vẻ tức giận, con bé cũng
vẫn không chịu.
Cuối cùng, Hoắc Khải đồng ý với cô bé rằng vài
ngày nữa sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn, khuyên nhủ
cả nửa ngày, có thêm Đường Đường đứng bên cạnh
làm chứng nữa, Nhạc Văn Văn mới miễn cưỡng đồng
ý.
Cho dù như vậy, lúc đi, tròng mắt cô bé vẫn đỏ
hoe, vẫy vẫy tay với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787784/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.