Phương Xương Thịnh gào toáng lên mới có nhân
viên bán hàng bước tới và hỏi: “Anh muốn mua căn hộ
kiểu gì?”
“Tôi không mua, hai người họ mua”, Phương
Xương Thịnh chỉ vào Hoắc Khải và Ninh Thần nói.
“Thấy ông gào to như thế còn tưởng ông định mua
chứ!”, cô gái bán hàng kia nói.
Tuy rằng biểu cảm của cô gái không có gì bất
thường, nhưng giọng điệu thoáng lộ vẻ châm chọc
khiến Phương Xương Thịnh tức xì khói.
Hoắc Khải cũng không muốn mình gọi gã ta tới
giúp đỡ rồi ôm một bụng tức về, anh chủ động tiếp lời
cô ta: “Tầng hai mươi hai hoặc hai mươi ba bên phía
Đông của tòa nhà số hai mươi ba có còn không?”
“Hết rồi!“ vừa nghe thấy vậy, hứng thú của cô gái
bán hàng đã bớt đi nhiều.
Hai tầng này được coi như vị trí bán chạy nhất của
khu nhà, bị mua hết sạch từ lâu rồi. Mà theo kinh
nghiệm của cô ta, một khi khách hàng ưng ý với tầng
nhà bị bán hết, 80% trở lên không tiếp tục lựa chọn
nữa.
Bởi vì nơi này là khu vực Tây Bắc thành phố, giá
nhà vốn đã rẻ, người tới mua cũng ít, các khu nhà
khác ở đẳng cấp tương tự rất nhiều, tha hồ mà chọn.
Nơi này không bán chạy như bên khu Đông Nam
hay khu Tây Nam, phải giành nhau sứt đầu mẻ trán
mới mua được vị trí tốt.
“Cùng tầng ấy bên phía Đông của dãy nhà số mười
bảy thì sao?”, Hoắc Khải hỏi.
“Để tôi xem lại!”
Nhân viên bán hàng lôi điện thoại ra, khi cô ta
đang tìm kiếm lịch sử bán hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787785/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.