“Có phải mẹ đánh con đau rồi không? Mẹ xin lỗi,
mẹ quá sợ hãi. Con có biết là mẹ lo cho con nhường
nào không? Mẹ xin lỗi, mẹ không nên đánh con…”
Cố Phi Dương ôm lấy con gái, khuôn mặt ngập
tràn sự áy náy.
Hoắc Khải đứng một bên nhắc nhở: “Người con bé
bị ướt cả rồi, về nhà thay đồ trước đã, nếu không sẽ bị
cảm lạnh đấy”.
Nghe thấy câu nói ấy, Nhạc Văn Văn bỗng quay
người lại ôm lấy Hoắc Khải, hét lớn: “Không, cháu
không muốn về nhà! Cháu không muốn xa chú Lý!”
“Văn Văn, nghe lời nào…
Mặc kệ Cố Phi Dương có nói gì đi nữa, Nhạc Văn
Văn vẫn không chịu buông Hoắc Khải ra.
Chuyện này khiến Cố Phi Dương vô cùng ngượng
ngùng. Trong lòng con gái, người làm mẹ như cô còn
không quan trọng bằng một người đàn ông mà con bé
mới gặp qua vài lần.
Nếu như con bé lớn rồi, yêu đương rồi mà như vậy
thì chẳng nói, đằng này con bé còn nhỏ mà đã vô
cùng thân thiết với Hoắc Khải, chỉ là vì cảm nhận
được tình cảm bố con đã mất từ lâu khi ở bên cạnh
anh.
Chuyện này càng khiến Cố Phi Dương cảm thấy
ngại hơn, cô chỉ biết dùng sức kéo cô bé lại.
Ai ngờ, vừa mới mạnh tay một chút, Nhạc Văn Văn
đã lớn tiếng gào khóc.
Mặc dù công viên nước đã đóng cửa, không có
người nào khác ở đó, mưa gió bão bùng nên cũng
chẳng nghe thấy rõ được tiếng khóc của cô bé nhưng
Cố Phi Dương vẫn cảm thấy khó xử.
Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên lên tiếng: “Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787783/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.