Uống trà xong, Triệu Vĩnh An lật giở cuốn sách ẩm 
thực kia xem mấy trang, sau đó chỉ vào món ăn trong 
sách, hỏi Hoắc Khải vài câu. 
Câu hỏi của ông ấy cũng rất bình thường, nào là 
món này nấu thế nào là ngon nhất, nguyên liệu phải 
sơ chế ra sao. 
Chỉ biết mua sách dạy nấu ăn làm người ta vui 
lòng thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất là phải xem anh 
có thật sự nghiên cứu thứ này hay không. 
May mà trên phương diện nấu nướng, Hoắc Khải 
cũng có trình độ nhất định, mấy câu hỏi của Triệu 
Vĩnh An đều nhận được câu trả lời rất vừa ý. 
Hoắc Khải không chỉ trả lời các món ăn phải nấu 
thế nào mới ngon, còn tiện thể nói vài chuyện thú vị 
liên quan tới phong cảnh, con người. 
Anh nói chuyện rất sinh động và thú vị, Triệu Vĩnh 
An lắng nghe thỉnh thoảng cũng cười vài tiếng phụ 
họa, sau cùng còn cho phép Hoắc Khải đích thân 
xuống bếp, nấu vài món ăn. 
Triệu Vĩnh An không cho anh dùng nguyên liệu đã 
mua từ chợ, vì trong vườn nhà ông ấy trồng đủ loại 
rau cỏ, muốn ăn cứ nhổ cứ hái, vừa tươi mới, vừa 
xanh mát. 
Hoắc Khải xào rau cải với nấm, giá đỗ đảo giấm, 
thêm cả trứng xào cà chua rồi ngó sen xào, vân vân. 
Toàn là những món ăn gia đình rất đơn giản, 
nhưng qua bàn tay của anh, món nào cũng đầy đủ 
sắc-hương-vị. 
Đến cả Triệu Vĩnh An cũng phải vỗ tay khen ngợi: 
“Mỹ vị thượng đẳng, đẹp hết chỗ nói. Tay nghề nấu 
nướng này giỏi hơn tôi rồi!” 
Hoắc Khải mỉm cười khiêm tốn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787764/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.