“Chút chuyện đấy tôi không để ý đâu” Hoắc Khải
nói, xoay người qua nhìn ông gác cổng, rút trong túi ra
một gói giấy, chìa ra nói: “Lần đầu gặp mặt, gửi ông
chút trà gừng thủ công này, tốt cho sức khỏe người
già lắm đấy. Chút quà mọn, của ít lòng nhiều”.
Ông gác cổng có hơi sững lại một chút, rõ ràng
không hề ngờ tới lần đầu Hoắc Khải đến đã chuẩn bị
quà, tuy rằng không đắt tiền nhưng rõ ràng là dựa
theo nhu cầu của ông ta mà tặng.
Không đề cập đến cái khác, chỉ riêng tấm lòng này
thôi đã làm ông ta có ấn tượng tốt với anh.
Ông ta cười tít mắt nhận lấy trà gừng, không khỏi
gật đầu liên tục, nói: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan…”
Ông ta chỉ là một nhân viên gác cổng bình thường,
chẳng có học thức gì, cũng chẳng biết vòng vo tam
quốc.
Ông ta thấy một người nào tốt thì chính là tốt, cho
dù có là khen thì cũng chất phác như thế.
Hoắc Khải cười nói: “Trà gừng tuy có tốt, nhưng
uống nhiều dễ bị nhiệt, ông dùng từ từ thôi”.
“Biết rồi, biết rồi ông gác cổng cười híp mắt.
Vương Hạn Dật ở bên cạnh lại bĩu môi, ai mà ngờ
người gác cổng nhà Triệu Vĩnh An lại là một ông gác
cổng trường đại học bình thường chứ, không có gia
thế gì cũng chẳng có năng lực, người như thế mà anh
còn vừa tặng quà lại vừa quan tâm, đúng là rảnh hết
việc làm.
Hoắc Giai Minh cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng
đồng thời trong lòng cậu ta cũng có một cảm giác kỳ
lạ.
Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787763/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.