Hoắc Giai Minh chưa kịp nói gì, Vương Hạn Dật đã tỏ
ra không vui: “Chàng trai trẻ, anh đừng quá đà nhé. Thái
độ của ông Triệu với anh khá tốt là việc của hai người,
không có nghĩa là anh có thể nói năng với cậu chủ Hoắc như vậy!”
“Sao vậy, người nhà họ Hoắc chỉ cần biết đến thân
phận, không biết lý lẽ gì à?”, Hoắc Khải hỏi.
“Anh lấy đâu ra tư cách mà nói…”
Vương Hạn Dật nói được nửa chừng đã bị Hoắc Giai
Minh giơ tay ra ngăn cản.
Cậu chủ nhà hai của dòng chính họ Hoắc nhìn Hoắc
Khải rồi nói: “Thật lòng, ấn tượng cá nhân của tôi về anh
cũng rất ổn, bởi vì phong thái làm việc của anh khá giống
anh ba của tôi, nhưng nếu anh muốn giáo huấn tôi thì đợi
ngày mai phân rõ thắng thua trên bàn cờ rồi hãng tính
tiếp”.
Hoắc Khải ồ một tiếng rồi nói: “Được!”
Anh chỉ trả lời bằng một chữ đơn giản như thế rồi
bước ra cửa, nói vài câu với ông cụ gác cổng, sau đó rời
khỏi khuôn viên nhà họ Triệu trong tiếng chào nồng nhiệt
của ông cụ.
Vương Hạn Dật cực kỳ khó chịu, ông ta nói với Hoắc
Gia Minh: “Cậu chủ Hoắc, người này tự cao tự đại quá, cứ
tưởng rằng được ông cụ Triệu coi trọng là có thể coi mình
hơn người hay sao!”
“Tôi cảm thấy tính cách của người này rất được đấy
chứ, huống hồ anh ấy nói cũng không sai”, Hoắc Giai Minh
lắc lắc đầu: “Trước kia anh ba từng nói tính cách của tôi
không đủ trầm ổn, cần phải rèn luyện nhiều hơn, cho nên
anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787765/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.