Cơ Hương Ngưng không dám khẳng định, cô nhìn 
thẳng vào đôi mắt của Hoắc Khải, nhìn thấy sự tự tin và vẻ kiên định toát ra từ đôi mắt anh. 
Qua một lúc lâu, Cơ Hương Ngưng hỏi: “Anh muốn giải 
quyết như thế nào?“ 
“Bây giờ đã có phương hướng chung rồi, nhưng vẫn 
cần điều tra tư liệu thêm mới được. Như thế này nhé, tôi 
cầm sổ sách chứng từ về nghiên cứu cẩn thận lại rồi sẽ 
báo với cô kế hoạch hoàn chỉnh sau” Hoắc Khải đáp. 
Bản thân Cơ Hương Ngưng không có cách nào giải 
quyết được, thôi thì còn nước còn tát, cô gật đầu nói: 
“Được, nếu cần tôi làm gì thì anh cứ nói thẳng, tôi đợi tin 
từ anh”. 
Hoắc Khải ừm một tiếng, cầm văn kiện rời khỏi phòng 
làm việc. 
Ngoài cửa có một nhân viên nam đang đứng chờ sẵn, 
thấy Hoắc Khải bước ra, người này cười khà khà: “Trợ lý 
Lý, anh vất vả rồi!” 
Hoắc Khải nhớ rằng người này đến từ bộ phận kinh 
doanh nên chỉ buột miệng chào một tiếng rồi bỏ đi. 
Người kia nhìn theo bóng dáng của Hoắc Khải rồi nhổ 
nước bọt xuống đất, lầm bầm mắng: “Hạng vô dụng bám 
váy đàn bài” 
Sau đó, người này lấy điện thoại ra, bước tới gần cầu 
thang thoát hiểm gọi điện thoại. Khi cuộc gọi được kết 
09:20 si 4G) 
< Chương 36: Một trò cười 
nối, anh ta thì thầm báo cáo: “Phó tổng giám đốc Cơ, hình 
như tổng giám đốc khó ở lắm đấy, tôi nghe thấy tiếng cô 
ta quát tháo trong phòng làm việc. À phải rồi, thằng vô 
dụng họ Lý kia đã đưa văn kiện cho cô ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787700/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.