Thấy Hoắc Khải đã về, Ninh Ngọc Lâm quăng luôn micro xuống bàn, mừng rỡ chạy ra đón: “Anh rể! Anh về rồi hả? Có mệt lắm không? Uống trà không anh?” Nhìn dáng vẻ như chân sai vặt của Ninh Ngọc Lâm, Hoắc Khải bật cười: “Không dưng chuyên cần như thế, không phải gian thì cũng là trộm. Muộn thế này vẫn chưa chịu về, lại định nhờ tôi giúp cậu cái gì đây?” “Anh rể thông minh lắm luôn á, em bội phục vô cùng!” bị Hoắc Khải nhìn thấu nhưng Ninh Ngọc Lâm vẫn cười rất tươi: “Cửa hàng của em thông qua vòng thẩm duyệt rồi, sếp Hoàng bảo em tranh thủ thời gian tuyển dụng nhân viên, thế nên em mới vội vàng chạy tới thương lượng với anh nè, xem xem bao giờ định tuyển người”. “Đã đăng quảng cáo tìm người chưa?” Hoắc Khải hỏi. “Đăng lâu rồi anh, bây giờ có hơn một trăm người nộp CV. Theo lời anh dặn, em đã lọc bớt một bộ phận không có kinh nghiệm hoặc nói xằng nói xiên, nên còn chừa lại hơn ba mươi người”, Ninh Ngọc Lâm trả lời. Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hai hôm nay tôi hơi bận, để ngày kia đi!” “Được!”. Ninh Ngọc Lâm cũng không nói nhiều. Mời được Hoắc Khải tới dự buổi phỏng vấn tập trung đã là tốt lắm rồi, cậu ta không dám thúc giục gì thêm. “Muộn thế này rồi, ở lại ăn cơm đi, tôi đi nấu mấy món”. Hoắc Khải nói. 09:29 si 4G › <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… “Em đã gọi điện thoại cho nhà hàng đưa đồ ăn tới, sắp đến rồi anh. Hay là anh chỉnh âm thanh giúp em trước đi, em thực sự không hiểu gì cái này luôn” Ninh Ngọc Lâm nói. “Cậu ngố ghê!”. Đường Đường ở bên cạnh làm bài tập quay đầu sang le lưỡi làm mặt quỷ: “Bố con vẫn là thông minh nhất!” “Vâng vâng vâng, cậu ngố nhất được chưa”. Ninh Ngọc Lâm cũng rất nghẹn lời: “Sao cứ có cảm giác bây giờ em mới là người dễ bắt nạt nhất ở nhà anh chị nhỉ?” “Ai bắt nạt được em nào, nói gì nghiêm trọng thế!” Ninh Thần nói. Hoắc Khải bước lên phía trước, mày mò vài cái đã bố trí thiết bị xong xuôi, sau đó dạy Ninh Thần phải dùng phần mềm livestream như thế nào. Đến khi Ninh Thần học xong kha khá thì thức ăn mà họ gọi cũng được đưa tới. Ăn cơm xong, trước khi đi, Ninh Ngọc Lâm cố tình gọi Hoắc Khải ra ngoài. “Bố mẹ biết cuối tuần này anh chị sẽ về, đến lúc đó chắc sẽ nặng lời vài câu, nhưng trong lòng hai cụ không nghĩ vậy đâu, anh đừng để bụng”. Ninh Ngọc Lâm dặn dò anh trước để tránh đến lúc đó ai cũng khó coi. “Yên tâm, anh có phải đứa trẻ con không hiểu chuyện 09:29 „il4G (8 › <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… đâu. Trước kia anh làm bố mẹ thất vọng nhiều rồi, bố mẹ mắng vài câu cũng là chuyện nên làm thôi”, Hoắc Khải đáp. Ninh Ngọc Lâm chăm chú nhìn anh, qua một lúc mới bảo: “Chẳng trách chị em nói anh cứ như biến thành người khác vậy. Trước kia anh không nói được mấy câu có học thức như thế đâu”. Hoắc Khải chỉ cười không đáp. Có một số chuyện nói nhiều quá dễ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, không nói năng gì, người khác cũng sẽ lằng lặng chấp nhận. Đợi khi Ninh Ngọc Lâm đi rồi, Hoắc Khải quay về phòng thấy Ninh Thần đang thử livestream. Cô nhóc Đường Đường ở bên cạnh vui vẻ ca hát, biến livestream thành tiết mục giải trí rồi. Lượng khách cần tư vấn vào buổi tối không quá nhiều, trong livestream cũng không có mấy khán giả, nhưng ai vào xem cũng phải thốt lên đầy kinh ngạc: “Đây là chủ cửa hàng đó hả? Đẹp quá đi mất, giống hệt với hình ảnh trong cửa hàng, không phải lừa đảo!” Ninh Thần thỉnh thoảng tương tác với khán giả vài câu, giọng nói của cô dịu dàng mà vui tai, rất được mọi người yêu thích. Qua được một lúc, có lẽ cảm thấy thời giờ quá muộn, sợ ảnh hưởng tới giờ giấc sinh hoạt của Đường Đường, Ninh Thần chào tạm biệt vài khán giả còn xem rồi tắt 09:29 .i 4GÍR )› <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… livestream luôn. Quay đầu thấy Hoắc Khải đứng phía sau, gương mặt tủm tỉm cười của anh không hiểu sao khiến cô thấy ngượng ngùng. “Anh quay về từ bao giờ vậy?” “Vào nhà được một lúc rồi. Trông em lên hình rất đẹp đấy, đợi khi lượng khách truy cập nhiều hơn, chắc chắn có thể giúp việc kinh doanh càng thêm phát đạt”, Hoắc Khải khen. “Thật chứ?”, Ninh Thần cũng không biết anh đang nịnh hay đang nói thật, cô thấy hơi ngượng: “Cứ cảm thấy ngồi trước ống kính hơi căng thẳng, không biết nên nói gì với khách hàng nữa!” “Livestream trên Taobao không phải diễn đài giải trí đâu, về bản chất là để bán hàng, cho nên em cứ bám sát vào điều này là được. Nếu thấy căng thẳng thì người mới nào cũng vậy, qua vài ngày sẽ đỡ hơn. Yên tâm đi, với vốn liếng của em, công việc làm ăn sẽ không tệ đâu”, Hoắc Khải an ủi. Ninh Thần gật đầu, qua vài ngày, mức độ tin tưởng của cô với Hoắc Khải đã tăng thêm nhiều. Lượng hàng bán ra trong mấy ngày nay không ngừng tăng lên, số lượng khách yêu cầu tư vấn cũng càng lúc càng nhiều. 09:29 „1l4G(§ › <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… Sau khi đẳng cấp của cửa hàng tăng lên, lượt tìm kiếm trong Taobao cũng tăng theo nhanh chóng, cho dù không tuyên truyền tại khác trang web khác thì mỗi ngày vẫn bán được ít nhất hai mươi đến ba mươi ngàn tệ. Nếu không phải nhờ vậy thì Ninh Thần cũng không quyết tâm từ chức. Sau khi dỗ Đường Đường đi ngủ, Ninh Thần lại đuổi Hoắc Khải sang một bên. Nói theo cách của cô là bây giờ cô đã từ chức rồi, cũng không cần dồn công việc ngoài lề lên đầu Hoắc Khải nữa. Có lẽ bây giờ câu trả lời của cô vẫn chưa đủ sức lay động lòng người như Hoắc Khải, nhưng cô luôn cố gắng học hỏi, hiệu quả đạt được cũng không quá tệ. Hoắc Khải cũng vui vẻ dạy cô mấy thứ này, hai người vừa trả lời khách hàng vừa thảo luận về vấn đề phát sinh trong lúc tư vấn, bầu không khí rất tốt đẹp. Tới khoảng 12 giờ, Ninh Thần mới chịu tắt giao diện làm việc để đi ngủ theo yêu cầu của Hoắc Khải. Hai người lần lượt tiến vào phòng ngủ. Mấy ngày nay Hoắc Khải đã ngủ trên giường rồi, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhưng khi chui vào trong chăn, tắt đèn xong, anh đột nhiên cảm thấy một thứ cảm giác mềm mại từ phía sau lan tới, hóa ra Ninh Thần chủ động ôm anh. 09:29 „1l 4G 8 › <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… Giọng nói dịu dàng cũng theo đó bay vào tai: “Tuy không biết điều gì đã khiến anh thay đổi, nhưng thay đổi như thế này rất tốt, em rất thích”. Lời nói của cô đương nhiên xuất phát từ cảm giác hạnh phúc trong cuộc sống. Thông thường, hai vợ chồng tiếp xúc thân mật như thế này cũng rất bình thường thôi. Nhưng Hoắc Khải cảm thấy không được tự nhiên lắm. Từ đầu chí cuối, anh vẫn chưa thể coi mình là Lý Phong. Xét từ góc độ nào đó, ngôi nhà này cũng là một dạng ẩn náu. Tuy rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ nơi ẩn náu này, nhưng nếu bắt anh tiếp nhận tất cả, vẫn có phần khó khăn. Giống như bây giờ vậy, Hoắc Khải không phải trai tân không hiểu gì. Từ giọng nói của Ninh Thần, anh có thể đoán được, nếu bây giờ mình quay người lại ôm lấy cô ấy, bất kể anh muốn làm gì, có lẽ cô ấy sẽ không từ chối. Bởi vì hai người là vợ chồng, đến cả con cái cũng đã có. Thế nhưng, Hoắc Khải không thể làm thế được. Anh thừa nhận, Ninh Thần là một người phụ nữ rất có sức hút, cô sở hữu tất cả ưu điểm mà phụ nữ phương Đông truyền thống cần có. Đoan trang, lương thiện, hiển huệ, và cả xinh đẹp. 09:29 „1l 4G68 › <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… Tiếp xúc cơ thể cũng giúp anh biết rằng Ninh Thần có thân hình bốc lửa đến độ nào. Đối diện với người phụ nữ như thế mà nói không hề rung động thì đúng là lừa mình dối người. Nếu Ninh Thần chỉ là một cô gái xa lạ, Hoắc Khải sẽ quay người ôm cô không do dự, làm chuyện mà mình muốn làm. Nhưng bây giờ anh không thể làm như thế được, còn phải không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa lương thiện. Cô ấy không hề hay biết rằng người chồng của mình đã là một người khác. Thân xác vẫn là thân xác ấy, nhưng linh hồn đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn từ góc độ nào đó, Lý Phong đã chết rồi. Nếu Ninh Thần biết chuyện này, cô ấy sẽ phản ứng thế nào? Cô ấy có thể chấp nhận một linh hồn xa lạ chiếm đóng cơ thể của chồng mình không? Vấn đề này, Hoắc Khải không biết rõ đáp án, cũng không biết phải làm sao mới lấy được đáp án rõ ràng. Cho nên anh chỉ có thể cố nén xao động trong lòng và nói: “Anh cũng cảm thấy rất ổn đấy. Muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi!” Câu trả lời của anh có vẻ khá lạnh nhạt trong hoàn 09:29 .i 4GÍR )› <_ chương 37: anh không ổn trong “chuy… cảnh này, khiến Ninh Thần bỗng dưng cảm thấy bất an. Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thoáng thấy chần chừ và xấu hổ nên hỏi nhỏ: “Cơ thể của anh vẫn chưa khỏe à? Hay là mấy hôm nữa chúng ta tới bệnh viện khám đi?” Hoắc Khải không hiểu gì nên hỏi lại: “Cái gì vẫn chưa khỏe? Anh có bệnh tật gì đâu”. “Trước kia không phải anh bị đâm vào chỗ dưới… không thể… Ninh Thần không nói tiếp được nữa. Dù đã có con rồi, cô vẫn ngượng ngập không thể nói nhiều hơn. Hoắc Khải thoáng sững người rồi lập tức nhớ ra. Trước khi anh chiếm đóng cơ thể của Lý Phong, thằng cha này uống rượu say lái xe điện đụng trúng phần dưới, về cơ bản không thể “ngóc đầu dậy nổi”. Cũng không biết đây là vấn đề tâm lý của anh ta hay khi Hoắc Khải tới thì vết thương đã khỏi hoàn toàn, tóm lại sáng sớm nào anh cũng thấy mình “phấn chấn” lắm, hoàn toàn không có cảm giác bất ổn ở đâu cả. Bây giờ Ninh Thần hỏi tới, Hoắc Khải bất giác nuốt nước bọt. Một số chuyện một khi bắt đầu liên tưởng là rất khó gạt nó ra khỏi đầu. “Qua vài ngày nữa rồi tính tiếp… Hoắc Khải trả lời rất mơ hồ. Ninh Thần không biết suy nghĩ thực sự của anh, vẫn tưởng rằng anh không muốn nhắc tới chuyện xấu hổ đó nên giọng nói càng thêm dịu dàng: “Anh không cần tự tạo áp lực quá lớn cho mình. Em nghe người ta bảo, bệnh này đa phần là do vấn đề tâm lý thôi. Chỉ cần bầu không khí giữa hai vợ chồng hòa hợp là dần dần sẽ khỏi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]