Chương trước
Chương sau

Bốn người vừa mới rời đi, ngay sau đó đã có người leo tường lẻn vào nhà. Người kia thấy người đi nhà trống thì không khỏi chán nản, đành phải chuyển hướng mục tiêu sang người khác.

Đội nhóm ba mươi người chơi đã tổn hại hơn nửa, Mạnh Kiều cảm thấy hệ số độ khó của nhiệm vụ này không nằm ở bản thân phó bản, mà là ở lòng nghi kỵ giữa người với người.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Mạnh Kiều thấy Nghiêm Mục không nói gì, bèn lên tiếng hỏi.

Nghiêm Mục nói: “Anh đang nhớ đến một phó bản trước đây, lúc đó em hỏi thôn dân hiến tế có chắc chắn hữu dụng hay không, bọn họ nói năm mươi - năm mươi, có thể những quái vật kia sẽ ngừng giết chóc, nhưng cũng có thể sẽ tiếp tục. Lúc đó anh không hiểu tại sao, bây giờ đột nhiên nghĩ thông rồi.”

“Hả??” Mạnh Kiều hỏi.

Nghiêm Mục đẩy cành cây rậm rạp lộn xộn trước mặt sang một bên, rồi nói: “Thực ra ở phó bản trước có thể sẽ không có ai phải chết. Chúng ta đều sẽ lấy được thẻ công tác, mà chúng ta không được tính là người trong thôn, cho dù chúng ta không muốn dính đến bất kỳ manh mối chính nào thì cũng có thể hoàn thành phó bản.”

“Sao em nghe không hiểu gì hết vậy?”

Mạnh Kiều vừa để ý San San, không để cành cây quẹt vào khuôn mặt xinh xắn của cô bé, vừa hỏi.

“Vẫn chưa nghĩ ra à?” Nghiêm Mục quay lại hỏi.

“Ừm.”

“Em đúng là càng ngày càng không thích chủ động suy nghĩ.” Nghiêm Mục thở dài như một giáo viên bất lực, rồi nói: “Quái vật giết chết bà vợ ngốc, thực ra nhiệm vụ này đã có thể kết thúc, bởi vì ngay từ đầu cô ta là người đáng lẽ phải chết. Anh đoán nhiệm vụ lần này cũng vậy, hệ số độ khó không nằm ở phó bản, nhiệm vụ phó bản hẳn đã rất rõ ràng, chỉ là ở mức độ hời hợt, độ khó nằm ở chỗ nội tâm người chơi hoảng sợ dẫn đến tàn sát lẫn nhau.”

Anh nhìn dưới chân núi xa xăm, đã có nhà bắt đầu bốc cháy, xem ra vừa trải qua một trận chiến.

“Mạnh Kiều, nhìn xa xem nào, có thể sẽ thu được ý kiến khác đấy.”

San San hỏi: “Nhảy? Nhảy đi đâu ạ?”

Bốn người đi vào hang động, Hạ Tinh Thần dọn dẹp qua loa mặt đất phủ kín rơm rạ, giũ giũ chăn đỏ. Bụi trong chăn bay đầy trời, Mạnh Kiều biến thành một kẻ ở bẩn.

Cô ho khan: “Được rồi được rồi, chúng ta không ngủ ở chỗ kết hôn này mà, không cần dọn sạch vậy đâu.”

San San nói thầm: “Biết sớm thì đã đi trộm chăn rồi, như thế này tối chúng ta không có chăn đắp.”

“Tối rồi tính.” Mạnh Kiều nói, cô nhìn những cành cây rậm rạp ngoài cửa hang, suy nghĩ hồi lâu, vỗ nhẹ vết bẩn trên người nói: “Nghiêm Mục, anh nghĩ là ai muốn kết hôn? Em đoán anh đã có đáp án.”

“Vẫn chưa xác định. Buổi tối chúng ta sẽ phải ra ngoài một chuyến, đến bờ sông.” Nghiêm Mục nói: “Hà bá đón dâu chắc chắn là manh mối quan trọng nhất của nhiệm vụ, nhưng em có nghĩ tới không, tất cả nữ quỷ và người bị quỷ nước giết đều ăn mặc như cô dâu. Chẳng lẽ người bị hại biến thành thủ phạm, còn là kẻ giết người không chút kiêng kỵ?”

“Anh nghĩ vậy cũng rất kỳ quái, mấy nhiệm vụ này có một cảm giác nhân quả báo ứng luân hồi mơ hồ, hình như cho tới nay chưa có ai là xấu tuyệt đối.” Mạnh Kiều phồng má nói: “Anh nghĩ hà bá có vấn đề sao?”

“Anh nghĩ cô dâu có vấn đề, đợi khi nào tìm thấy thi thể, anh muốn em thử xem.” Nghiêm Mục nói: “Nhưng em có nhớ địa điểm thuyền chìm ngày hôm nay không? Anh đoán ở dưới đó còn có một thi thể cô dâu khác.”

“Nhớ đại khái.” Mạnh Kiều nói, cô kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục: “Anh muốn đi tìm sao?”

“Ừ.”

“Dưới đó toàn quỷ nước!” San San kêu lên: “Không được đâu!”

Hạ Tinh Thần cũng phụ họa: “Anh Nghiêm, việc này quá nguy hiểm! Lỡ như anh bị quỷ nước bắt thì sao?”

“Chị em sẽ thành quả phụ! Đến lúc đó em sẽ gọi người khác là anh rể, chị em cũng sẽ sinh con cho người khác! Anh sẽ thành chồng trước đó!” San San nghiêm túc khuyên can Nghiêm Mục: “Anh tuyệt đối đừng có nghĩ quẩn rồi làm việc này nha!”

Mạnh Kiều: …

Mạnh Kiều cắn răng: “San San! Em nói gì đấy!?”

San San bĩu môi, hất mặt nói: “Em nói đúng mà! Chẳng lẽ chị muốn thủ tiết cả đời!?”

Mạnh Kiều đỏ mặt: “Con nít nói bậy gì đấy hả?”

Nghiêm Mục bật cười, xoa xoa đầu nhỏ của San San, quay sang nói với Mạnh Kiều: “Mạnh Kiều, đến lúc đó anh cần em hết sức tập trung, không được lơ là, không sao đâu. Bản thân anh nắm chắc, sức chiến đấu của quỷ nước cũng không cao.”

“Được!” Mạnh Kiều không nói nữa: “Dù sao em cũng không muốn thủ tiết khi còn trẻ.”

“Đúng! Anh rể! Anh chị đã kết hôn rồi, anh nhất định phải chăm sóc cho vợ con đấy!” San San kiên định gật đầu, còn đụng đụng Hạ Tinh Thần: “Đúng không anh Tinh Thần?”

“Hả?” Hạ Tinh Thần sửng sốt, lại nghĩ đến mấy lời vô cùng xấu hổ San San nói, nhưng cậu vẫn khẽ gật đầu: “Anh Nghiêm Mục yên tâm, chỉ cần còn một hơi thở, nồi của em đều có thể cứu anh.”

Lúc này Mạnh Kiều mới phản ứng kịp: “Chờ đã, chị kết hôn lúc nào chứ?”

“Nhẫn cưới của anh chị nè!” San San chớp mắt: “Bố mẹ em biết chuyện này chắc chắn sẽ vui lắm! Dù sao cuối cùng chị cũng không ở ru rú trong nhà nữa mà đã chịu yêu đương rồi!”

Cô bé nhắc đến bố mẹ mình, trong mắt không giấu được mất mát, nhưng cô bé lại vờ mạnh mẽ không chịu để ai an ủi mình. San San sờ mũi, hai mắt rưng rưng.

“Huhu… Em lại nhớ mẹ rồi!” Cuối cùng San San cũng không nhịn được mà khóc nấc lên, Mạnh Kiều kéo cô bé vào lòng.

Trời dần tối, bốn người lặng lẽ xuống núi.

Mọi người đi quanh rìa thôn, không muốn đụng mặt người chơi nào, cũng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của những người đó. Lúc đi ngang qua một tiệm bán trái cây, Mạnh Kiều bỗng giật giật lông mày, dừng bước.

“Sao thế?”

“Dưa hấu.” Mạnh Kiều gõ cửa.

“Muốn ăn à?”

Nghiêm Mục không biết Mạnh Kiều có ý gì.

Mạnh Kiều ôm một quả lên: “Đi thôi, có ích đấy! Trong nhiệm vụ đều là huyền học, nơi này lại là phía Nam, em không tin chiêu này vô dụng!” Cô cười cười lấy một quả đi, ôm trong lòng vuốt ve như ôm một đứa bé.

Lần đầu tiên, Nghiêm Mục cảm thấy Mạnh Kiều có chút khó đoán, nhưng lại rất dễ hiểu, Mạnh Kiều hiểu biết phong tục tập quán dân gian nhiều hơn anh, cũng có thể giúp anh các kiến ​​thức nền tảng.

Bốn người nhân lúc đêm khuya đi đến bờ sông tối om, ở đây vẫn đặt tế đàn như ban ngày. Trên mặt đất rải rác kim tuyến và giấy cắt, tỏa ra ánh sáng quỷ dị dưới ánh trăng. Ban ngày, Nghiêm Mục đã làm một ký hiệu trên bờ sông ngay chỗ vuông góc với vị trí thuyền lật.

Mạnh Kiều đứng bên cạnh nói: “Chờ xem chiêu này có tác dụng không! Ký hiệu của anh chẳng khác gì mò trăng đáy nước, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào huyền học!”

Cô ném mạnh một cái, quả dưa hấu trong tay rơi tủm xuống sông, bọt nước bắn tung tóe.

“Chị, này là sao ạ?” San San ngẩng đầu hỏi: “Chị đang cho quỷ nước ăn dưa hấu sao?”

Hạ Tinh Thần nhìn hồi lâu, ngoài dự đoán nói ra bốn chữ: “Melon-pult (*).”

(*) Một loại súng trong trò chơi Plant vs Zombie. Hình minh họa:

undefined

“Hả?” San San nghe không rõ.

“Không sai, chính là ý này.” Mạnh Kiều vỗ tay cười nói: “Các bạn học sinh chú ý, lớp học huyền học sơ cấp của Mạnh Kiều đến rồi đây! Theo một số phong tục tập quán dân gian phía Nam, nhất là khu vực bến cảng, dưa hấu có một chữ “tây”, nghĩa là quy thiên. Mà từ "dưa hấu" trong phương ngữ Triều Sán nghe rất giống với "hút quỷ", trong khi từ "dưa hấu" trong tiếng Phúc Kiến đọc là "không ma", cách phát âm "dưa hấu" trong tiếng Quảng Đông lại giống với "melon-pult". Cho nên ở phía Nam, ngư dân chèo thuyền sẽ dùng phương pháp dưa hấu tìm xác những khi vớt xác trên biển. Ném dưa hấu xuống nước, xác sẽ từ từ nổi lên cùng với dưa hấu."

“Nghe siêu nhiên quá!” Tuy San San không phải người vô thần, nhưng dù nhìn thế nào thì quả dưa hấu to tròn mọng nước cũng không thể gắn liền với “phương Tây cực lạc.”

Nghiêm Mục nhìn nơi xa, quả dưa dấu đang chòng chành trong nước, suy nghĩ ngày càng trôi xa.

Dưới ánh trăng, từ lòng sông hiện lên bóng trắng mờ nhạt, lũ quỷ nước đói khát đợi bắt người thế thân.

Một lúc sau, bỗng nhiên có tiếng “bốp” vang lên từ mặt nước, một thi thể màu trắng bệch nổi lên.

Ngay sau đó, thi thể thứ hai, thứ ba và thứ tư cũng nổi lên mặt nước. Bụng thi thể nào cũng căng phình như cá chết, bụng sưng, da thối rữa, từ từ xuôi theo dòng nước tĩnh lặng bao vây quả dưa hấu.

“Chị, chị làm vậy không phải là ném dưa hấu, mà là đẩy xác!” Đang lúc San San thở dài cảm thán thì lại có năm thi thể nữa nổi lên. Bọn họ đứng bên bờ sông nhìn xem, có thể thấy giữa mặt nước đầy bóng trắng, giống như đậu phộng nổi lềnh bềnh.

“Ừm… Cái nào mới là thi thể chúng ta cần ạ…” San San nhìn thấy thi thể nổi lên ngày càng nhiều như nấm sau mưa, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt cô bé.

Mạnh Kiều cũng không ngờ dưa hấu của mình lại có tác dụng mạnh như vậy: "Cái đó... không ngờ nó lại có tác dụng tốt thế..."

“Chờ một chút.” Nghiêm Mục vẫn nhìn mặt nước: “Anh đoán thi thể kia đã chìm xuống đáy, nên không lên nhanh vậy đâu.”

Anh vẫn đang chờ đợi cô dâu, cô dâu thực sự của hà bá vẫn chưa nổi lên.

Lấy quả dưa hấu làm trung tâm, thi thể trắng bệch từ từ tản ra, tim anh đập thình thịch, suy nghĩ xem mình có nên trộm thêm hai quả dưa hấu nữa để lật sông luôn hay không. Nước sông sủi bọt như nước sôi, vì thi thể cứ cuồn cuộn nổi lên.

Một lúc sau, một bóng đỏ xuất hiện trên mặt nước.

Bóng đỏ nặng nề trôi nổi, đây hẳn là cô dâu trong bộ váy cưới.

Nghiêm Mục đẩy thuyền gỗ xuống nước: “Hạ Tinh Thần, cậu chăm sóc cho San San thật tốt, trốn đằng sau gốc cây, cẩn thận người chơi khác, đừng đụng vào nước.”

“Được!” Hạ Tinh Thần kéo San San vào trong bụi cây tối om.

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục chèo thuyền đến giữa sông rộng. Sương trắng giăng trên mặt sông, con thuyền đi qua đống thi thể, mỗi lần di chuyển đều phát ra tiếng kêu rắc rắc như tàu phá băng. Đám thi thể trắng cách Mạnh Kiều chỉ một mét, tưởng chừng như chỉ cần là có thể kéo hai người xuống nước.

San San sợ hãi nhìn chị gái mình ngày càng đi xa, cuối cùng mất hút trong màn sương dày đặc.

Không khí nồng nặc mùi thối rữa, thuyền di chuyển khó khăn vì quá nhiều xác. Quả dưa hấu vẫn trôi nổi trên mặt nước như quả cầu thủy tinh trên tượng đài phun nước.

Nghiêm Mục càng ngày càng đến gần thi thể cô dâu khi chìm khi nổi, mắt cô ta nhắm nghiền, mặt bầm đen, đứng thẳng ở trong nước.

Anh đeo găng tay vào, đưa tay tới vai cô dâu, không ngờ lại có một đôi bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay anh!

"Nghiêm Mục!" Mạnh Kiều hét lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.