Trong tiếng kèn xô-na, con thuyền chở năm người từ từ tiến ra giữa sông.
Dòng sông mênh mông, con thuyền đỏ trôi dạt chòng chành tựa đóa sen nở giữa sóng nước.
Mạnh Kiều nắm tay Nghiêm Mục, nói nhỏ: “Cô ta là cô dâu, người hôm qua chết là chủ hương công công. Cô ta còn dẫn theo bốn người. Trông thì hợp tình hợp lý đấy, nhưng mà em cảm thấy không đúng lắm. Từ đầu đến cuối chuyện này chỗ nào cũng sai sai."
Nghiêm Mục nói: “Mạnh Kiều, anh đã nói với em, lúc suy nghĩ đừng kéo theo logic của người khác vào.”
Mạnh Kiều quay sang San San, hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
San San lau nước mắt: "Huhu... chị ấy đáng thương quá..."
Mạnh Kiều thầm nghĩ: Bỏ đi, không nên so đáp án với học sinh dở.
Nghiêm Mục nhắc nhở: “Cô ta sẽ không chết, hơn nữa hôn thư trong tay cô ta là giả.”
Trong lòng anh đã có phán đoán, việc duy nhất cần làm là chờ xác nhận.
Mạnh Kiều thấy anh tự tin như thế thì hỏi: "Trong nước này có rất nhiều quỷ nước, sao anh biết được?"
“Vì thiệp cưới.” Nghiêm Mục hỏi ngược lại: “Còn nữa, chuyện hôm qua cô ta nói có sơ hở, cô ta chỉ cần bốn người, mà không phải năm. Em không nghe ra ẩn ý đằng sau những lời này sao? Tại sao lại không cần năm người?”
Mạnh Kiều xoa xoa thái dương: "Tại sao?"
“Bởi vì cô ta chính là người thứ năm.” Anh nhìn về phía xa: “Chờ xem đi.”
Con sông rất rộng, dòng nước đột nhiên chảy xiết, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387695/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.