Trên mặt sông tối tăm, vô số bàn tay trắng bệch từ trong nước thò lên nắm lấy cổ tay Nghiêm Mục. Mạnh Kiều dùng mái chèo khuấy động một luồng khí, Nghiêm Mục dùng sức, luồng khí đó biến thành lưỡi dao sắc bén, cắt phăng đi những cánh tay chằng chịt.
Dòng sông vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt, những xác chết trôi nổi bỗng sống dậy, chúng giãy giụa cơ thể thối rữa đục ngầu, trợn đôi mắt đầy giòi, bám vào thuyền gỗ đang lắc lư. Mạnh Kiều ra sức quơ mái chèo, đánh lui từng quỷ nước về như chuột. Cô gái hùng hổ nói: “Không được! Đây là cách anh nghĩ đó! Nhiều thi thể quá!”
Nghiêm Mục đưa tay kéo cổ áo cô dâu, mặc dù cô dâu không có động tác đáng sợ nào, nhưng cơ thể lại nặng trịch như chứa đầy chì, kéo thế nào cũng không lên được. Cánh tay Nghiêm Mục nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn không thể kéo cô dâu lên. Dưới chân thi thể này có thứ gì đó quấn quanh, hoặc là treo một khối sắt nặng ngàn cân.
Quỷ nước và cô dâu quỷ không phải là không thể tách rời, sức chiến đấu của chúng không tính là cao. Nghiêm Mục hạ quyết tâm, nói: “Em coi chừng thuyền, anh đi xử lý thứ dưới chân cô ta.”
Mạnh Kiều gật đầu.
Con thuyền ở giữa sóng nước cuồn cuộn.
Nghiêm Mục lao xuống dòng sông chảy xiết.
Dưới con nước đục ngầu, các thi thể lần lượt đứng dậy, Nghiêm Mục bơi dọc xuống theo thi thể cô dâu, bên dưới có ba bốn con quỷ nước đang nắm cổ chân cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387697/chuong-114.html