Sáng sớm hôm sau...
Không phải ánh nắng đánh thức tôi tỉnh, mà là cơn đau nhâm nhẩm ở vùng bụng dưới đánh thức tôi dậy.
Tôi ôm bụng ngồi dậy vớ lấy đồ lót và cái đầm ngủ mặc lên người. Lê cơ thể mệt mỏi về phòng, tôi biết cơn đau vừa rồi biểu thị điều gì...
Vào đến phòng riêng, tôi mở ngăn kéo trong tủ quần áo ra tìm gói băng vệ sinh. Làm xong thì tiện thể tắm rửa, đánh răng rửa mặt luôn.
Nhưng tôi chưa kịp xả nước để rửa mặt, phòng nghỉ riêng của Châu Mặc Lâm truyền ra những tràng gọi tên tôi dồn dập.
"Trân! Trân! Em đang ở đâu?"
Lông mày tôi nheo lại, anh ta bị làm sao thế? Tôi chỉ rời khỏi phòng ngủ của anh ta có 5 phút thôi mà.
Sợ đánh động đến giấc ngủ của những người khác trong lâu đài, tôi vội vàng vặn đóng vòi nước rồi lấy khăn khô lau mặt và tay, ba chân bốn cẳng chạy về phòng Châu Mặc Lâm.
Vừa nhác thấy bóng dáng tôi ngoài cửa phòng, một lực rất mạnh tóm lấy cổ tay tôi và ném tôi lên giờng.
Bị ném theo tư thế nằm úp sấp trên giường, tôi lồm cồm bò dậy trừng mắt nhìn hắn.
"Á, Châu Mặc Lâm! Mới sáng ra anh nổi điên nổi khùng cái gì vậy?"
Nhưng chờ đợi tôi không phải là một cơn thịnh nộ như thường lệ, thay vào đó là một cái ôm tràn đầy sự mạnh mẽ.
"Tôi cứ tưởng em bỏ đi mất."
Nhằm để xoa dịu tâm trạng mỗi lúc tồi tệ hơn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558142/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.