"Em mau đứng dậy cho tôi."
Bị quát thẳng vào đầu, tôi ớn lạnh sởn tóc gáy, thân thể bất giác co rụt lại và cuộn tròn hơn trước giống như con cuốn chiếu bị người ta chạm nhẹ vào là cuộn tròn.
Hắn đen mặt, thô lỗ kéo tôi ngồi dậy và lôi tôi đi xuống.
Tôi sợ hãi vỗ lia lịa và cánh tay rắn chắc đang siết chặt cổ tay tôi.
"Anh làm tôi đau rồi đấy, có gì từ từ nói đừng hở một tí động tay động chân như thế."
Biểu cảm trên mặt hắn đang từ tối đen như mực chuyển sang xầm xì như trời tối nổi cơn giông lốc mạnh gặp vật nào cản trở là thổi bay vật đó ra xa...
Châu Mặc Lâm bóp chặt cằm tôi, gằn giọng. "Có gì từ từ nói? Mai Huyền Trân! Đừng cho rằng mấy hôm nay tôi sủng em, em liền có thể không coi lời nói của tôi ra gì."
Biết mình là người khơi mào trước, tôi chủ động nhận lỗi sai về mình. "Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi mà."
"Em sai ở đâu?"
"Tôi không nên từ chối anh."
Hắn hài lòng thả tay ra. "Vậy, vẫn câu hỏi cũ: Em có đồng ý ở bên cạnh tôi vĩnh viễn không?"
"Tôi đồng ý." Tôi trả lời nhỏ rí như tiếng muỗi vo ve bên tai.
"Tôi muốn nghe lời thật lòng, nói to lên xem nào."
"Tôi đồng ý được chưa ạ?" Tôi bực mình quát thẳng vào mặt cái con người khó ưa này.
"Nói nhẹ nhàng tình cảm vào."
Mẹ nó! Ức hiếp người quá đáng!
"Tôi đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558140/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.