"Tính ra thì không hẳn tôi cứu anh, là các bác sĩ nhặt một mạng của anh về. Hôm đó gọi xe cấp cứu, việc duy nhất trong đầu tôi chỉ là cứu người... thì tôi cũng chưa từng hy vọng anh sẽ báo đáp tôi."
Gương mặt đang bừng sáng nháy mắt xám đen như tro tàn.
Nhìn một màn này, lông mày tôi nhíu chặt. "Ờ tôi chỉ nói sự thật, anh có cần đổi sắc mặt nhanh như lật sách không?"
"Vậy em nói đi, tôi đang vui vẻ em cứ thích dập tắt nó là thế nào?"
Mắt tôi đảo lia lịa như đảo bắp rang bơ ở trên chảo nóng. Ai bảo việc làm đầu tiên sau khi gặp là bắt ân nhân của mình làm đầy tớ như anh ta? Nghe nó nghịch nhĩ gì đâu.
Đấy còn không kể một loạt biến cố ập xuống đầu tôi ngay sau đó... Bảo tôi không ghi hận sao cho được? Chuyện mới xảy ra vào ngày hôm qua, đến giờ nhớ lại vẫn thấy đau lòng.
Tôi bặm môi không trả lời...
Hắn thở dài, vươn tay vuốt ve mái tóc tôi.
"Em gái của em vẫn là nguyên nhân chính khiến em căm hận tôi tới tận xương tủy, tôi biết điều đó, nhưng tôi không thể không giữ em lại bên mình."
Đã quá trễ để bao biện...
Tôi lặng thinh, không đáp lại và ngầm thừa nhận mình vẫn còn hận hắn rất nhiều.
"Xem như tôi tính toán sai, cục diện như ngày hôm nay đều là lỗi của tôi."
Tiếp tục lặng thinh là sự đáp trả của tôi trong câu chuyện này.
"Thôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558138/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.