"Đến tận bây giờ em vẫn không thoải mái khi tôi gần gũi em à?"
Tôi khó xử khi nghe Châu Mặc Lâm hỏi vậy, chẳng biết phải trả lời thế nào để không làm mất lòng hắn.
Đang yên đang lành tự dưng hỏi những câu khó hiểu như thế là sao? Hắn muốn gì?
Hay là... Tôi bèn to gan hỏi hắn một câu như thế này. "Châu Mặc Lâm... đừng nói rằng anh có gì đó với tôi nhé?"
Hỏi xong, tôi căng thẳng ngồi im trên ghế... Huyền Trân ơi là Huyền Trân! Mày bị điên à? Sao tự dưng mày lại hỏi một câu ngớ ngẩn vậy? Mày là cái thá gì mà hỏi một câu gan lớn như thế? Chết thật, cái miệng hại cái thân là như này sao?
Trong lúc tôi đang tự vấn với chính mình, hắn bất thình lình kéo tôi ngồi lên đùi hắn, ép tôi nhìn vào tròng mắt tỏa ra nhiệt độ nóng cháy.
"Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi thích em."
"Hả?" Tôi trố mắt nhìn anh ta.
Anh ta vừa thừa nhận thích tôi đấy à? Anh ta đùa giỡn tôi phải không?
Nhưng "thích" được định nghĩa như thế nào? Thích theo theo kiểu tình cảm giữa người và người, nghĩa là cảm thấy quý mến một ai đó, muốn làm quen, tiếp xúc với người đó nhiều hơn nữa.
Là kiểu này chăng?
Chắc không phải là kiểu thích như tình cảm nam nữ đâu đúng không?
Tôi được biết trong tình yêu nam nữ, khoảng cách từ "thích" để phát triển thành "yêu" là một khoảng cách xa tới tận cùng.
Hên là, giữa tôi và hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558136/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.