"Đúng vậy! Tôi và Huyền Anh không có mẹ, chúng tôi lớn lên nhờ sự cưu mang của trại trẻ mồ côi, có những việc phải tự chăm sóc lấy mình. Đâu thể để người ta lo hộ, phải không? Và lại, nhiều năm trôi qua tôi cũng quen rồi."
Tôi vừa trả lời rồi ngẩng đầu lên và chính tôi không khỏi giật mình bởi ánh mắt của hắn.
Hắn đang biểu lộ vẻ... thương xót? Hắn đang thương xót cho tôi đấy à? Hắn cũng biết thương xót người yếu thế hơn mình sao? Không phải hắn là người lạnh lùng vô tình hơn bất cứ ai ư? Lúc nào cũng nhìn thấy máu và nước mắt của những kẻ nằm dưới gót giày mình, hắn sao có thể biết "thương xót" là cảm giác như thế nào?
Vậy vẻ mặt Châu Mặc Lâm bây giờ là tôi đang nhìn lầm đúng không? Chắc vậy rồi, tại tôi chưa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm đấy thôi.
Ấm siêu tốc réo lên và phì một luồng hơi nóng lên cao, phát ra âm thanh khá lớn. Tôi định thần, chậm chạp đi lấy cốc thủy tinh định bụng rót nước lạnh vào trước rồi sau đó đổ ít nước vừa đun sôi vào. Nhưng chạn bát để khá cao, tôi tính tìm ghế để bắc lên nhưng Châu Mặc Lâm đã nhanh tay lấy xuống giúp tôi một cốc thủy tinh rồi.
Hắn đưa cho tôi. "Cốc của em đây."
"Tôi cám ơn."
Rót nước xong, tôi lấy một viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống cùng ngụm nước.
"Em vừa uống thuốc gì vậy?" Hắn nhăn mặt cầm vỉ thuốc của tôi lên xem.
Tôi bèn giải thích cặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558144/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.