Uyển Sa bị treo ngược ở trên giường, hai chân lại kẹp vòng eo thẳng của Phó Nhất Hành còn hai tay miễn cưỡng chống đỡ. Nghe hệ thống hướng dẫn đi vài vòng đã muốn bẻ gãy thắt lưng của cô rồi.
Phó Nhất Hành đứng ở phía sau cô, giữ phần hông cô, mạnh mẽ nâng lên một nửa trọng lượng cơ thể, giọng trầm ổn êm tai nói cho cô: "Có tôi ở đây."
Trái tim lơ lửng của Uyển Sa đang lo lắng đột nhiên yên tâm, sau đó hít một hơi thật sâu cố thử di chuyển tay.
Phó Nhất Hành nâng nửa người dưới, rồi di chuyển về phía trước. Côn thịt khuấy lên trong huyệt đạo ẩm nóng, rút ra cắm vào, anh cười nham hiểm: "Kẹp thật chặt, cực kỳ kích thích đúng không?"
Uyển Sa bị ảnh đâm từng phát, không thể không di chuyển về phía trước, cảm giác toàn thân tập trung ở tiểu huyệt đang co giật, cảm giác bành trướng chống đỡ dị vật mãnh liệt chưa từng có.
Tư thế này quá kích thích rồi...
Cuối cùng cô đã hiểu ý nghĩa xét đẩy là gì, là bị đẩy nhức xe cút kít.
Sau khi cô đi được năm vòng, cuối cùng hệ thống cũng buông tha cho cô, tiếp tục cứng nhắc ra lệnh: "Tư thế thứ nhất đã kết thúc, bắt đầu tư thế thức hai – vác vai. Động tác yêu cầu hai học sinh đứng ở bên cạnh vách tường. Nữ sinh ngồi còn chân vắt trên bả vai nam sinh, tiến thành vận động pistol. Nếu chiều cao bạn nữ và bạn nam khác biệt, bạn nữ có thể đứng trên ghế."
Phó Nhất Hành buông Uyển Sa ra, côn thịt vẫn đang ở trạng thái cương cứng, nhìn cô co quắp nằm trên giường không muốn đứng dậy, nghiêm túc ôm cô.
Uyển Sa bị anh ép dựa lưng vào vách tường, trần như nhộng vây ở dưới cánh tay anh.
Phó Nhất Hành nhìn chiều cao của cô, cười nhẹ: "Xem ra nên dùng ghế."
Uyển Sa lườm anh một cái, đây là ý nói cô thấp sao? Rõ ràng là anh quá cao.
Phó Nhất Hành cầm băng ghế cao cho cô đứng, đôi găng tay đen giữa bắp đùi mảnh mai của cô tách ra đưa một chân lên trần nhà.
Uyển Sa nhìn thẳng vào anh, mặt đối mặt gần sát, gương mặt hơi nóng lên, phần chân bị anh nhấc lên kéo lên cao, cẳng chân truyền đến cảm giác đau nhức: "A..."
Phó Nhất Hành dừng lại động tác: "Chịu không nổi thì thôi."
Uyển Sa quật cường lắc đầu, cười cay đắng: "Không sao, sớm biết vậy đã tập luyện nhiều ở CLB Judo,......"
Mặt khác, tay Phó Nhất Hành vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô: "Đau dài không bằng đau ngắn, tôi sẽ vác chân em lên."
Uyển Sa gật đầu: "Ừm!"
Phó Nhất Hành hơi dùng sức mà vác chân trái cô lên vai rộng của mình.
Uyển Sa đau muốn khóc, cắn răng cố nhịn xuống.
Phó Nhất Hành buông mắt chăm chú nhìn cô, đáy mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng, ghé sát vào cái miệng nhỏ nhắn mà hôn lên, đầu lưỡi liếm láp đôi môi đỏ mọng.
Những ngón tay duỗi về phía hai chân tách ra của cô, ấn vào hoa môi bị đâm đến sưng đỏ.
"Nhìn em xem, bên dưới bị tôi đâm mở ra."
Uyển Sa cảm thấy côn thịt cương cứng của anh đâm vào trong, cảm giác đau đớn xé rách của đêm đầu tiên đã quay trở lại.
"A... Đau quá..." Một chân được vác trên vai anh, như thể toàn bộ cơ thể của cô giao phó cho anh, bị ép thừa nhật anh điên cuồng va chạm.
Khi Phó Nhất Hành đến gần cô và ngửi thấy mùi sữa, cả người sẽ trở nên điên cuồng, đôi mắt của anh giống như vực sâu tối tăm, hung hăng đâm vào, thở gấp xâm chiếm thân thể của cô.
Côn thịt thô dài mỗi một lần cắm vào, huyệt nhục phấn hồng đều sẽ bị đâm đến mở ra ngoài mà nuốt nhả dương vật một cách đáng thương.
Phó Nhất Hành thưởng thức bộ ngực của cô, hạ thân bị kích thích rất mạnh, tận tình thưởng thụ tiểu huyệt non mềm khít khao.
Côn thịt của anh quá dài, tư thế này lại đâm vào sâu, nhiều lần đụng đến miệng tử cung khiến cô chua xót.
Vừa sướng vừa đau.
Uyển Sa thừa nhận hơn hàng ngàn cơn co giật, ở phía dưới một mảnh thấm ướt, mãi đến lúc tinh dịch phun vào bên trong, lúc rút ra dương vật, chất lỏng màu trắng trượt ra khỏi cơ thể, từng giọt rơi xuống sàn nhà.
"Bài tập đã hoàn thành!" "Két" một tiếng, cánh cửa mở ra.
Chân cô mỏi nên ngã xuống, đúng lúc anh ôm lấy eo cô.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Uyển Sa mặc xong quần áo, cúi đầu nhìn xuống hoa huyệt sưng phun ra bọt, đang muốn mặc quần lót, lại phát hiện không thể tìm thấy.
Đành phải cởi truồng trở về.
Phó Nhất Hành bất ngờ nói: "Ở trong phòng ngủ, không cần mặc đồ lót.
Uyển Sa trừng mắt nhìn anh, không muốn tranh cãi.
"Phải rồi, còn lớp trưởng làm sao bây giờ?"
"Em quan tâm làm gì?"
Sau khi bị giữ trong phòng tạm giam, Uyển Sa nhận ra sự mềm mại của cơ thể quan trọng nhất thế nào nên thỉnh thoảng cô đến CLB Judo để tập luyện sự mềm mại, thuận tiện còn tích điểm.
Ở đại sảnh của CLB Judo, Khúc Triết đang đeo tai nghe màu trắng nghe điện thoại, dựa lưng vào ghế dựa, rung rung đùi thưởng thức các thành viên nữ tự do hoạt động.
Uyển Sa mặc một bộ đồ bó sát màu hồng, càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn và đôi chân mảnh khảnh đặt trên xà đơn ra sức căng người, nhìn rất đáng yêu.
Tim Khúc Triết đập thình thịch ngồi xuống rút ra một tờ vé từ trong ngăn kéo, nở nụ cười tươi rói đến gần chào cô: "Uyển Sa chủ nhật trường sẽ tổ chức dạ tiệc, có vé chưa?"
Uyển Sa nghe Lương Kỳ nói rằng vé tham gia dạ tiệc trong khuôn viên trường học rất khó tìm đành lắc đầu: "Không có."
"Anh sẽ tặng cho em một vé,em nhất định phải đi..." Khúc Triết tạo dáng một điệu nhảy, nhướng mày," Đến lúc đó anh sẽ mời em nhảy một bài."
Không đợi Uyển Sa đáp lại, Khúc Triết đã bị phó CLB kéo đi.
Sau khi kết thúc bài tập,Uyển Sa trở lại tòa nhà ký túc xá. Một nữ sinh lộ mặt đi đến đột nhiên vỗ vai cô, nhét thư vào trong tay cô.
"Đây là thư của học trưởng Trì Phong nhờ mình gửi cho cậu."
Uyển Sa xé mở phong bì ra đọc, nhìn thấy bên trong chữ viết rất rõ ràng,"Xin lỗi Sa Sa, gần đây anh bận rộn chuẩn bị cho dạ tiệc tối chủ nhật, không có thời gian để tìm em, chủ nhật em có rảnh không? Anh có một vé."
Đây là tấm vé thứ hai cô nhận được, trả lại cho học trưởng Trì không được, vậy đưa cho Lương Kỳ đi.
Mệt mỏi cả một ngày mà toàn thân vã mồ hôi, Uyển Sa lấy đồ ngủ xong và chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa thì thấy Phó Nhất Hành trở về.
Phó Nhất Hành bước nhanh đến gần, nâng lên váy của cô: "Không phải tôi đã nói, trong phòng ngủ không mặc đồ lót."
"Em không có thói quen." Uyển Sa bị anh ôm ngang, đi về phía phòng tắm,"Em muốn tắm rửa, anh làm gì vậy?"
"Đương nhiên giúp em tắm rửa."
Sau khi bị ăn sạch sành sanh và tắm rửa trong bồn tắm, Uyển Sa lại bị ấn vào giường, hai chân đặt trên vai anh, thừa nhận va chạm dữ dội.
Từ lúc cô làm bạn cùng phòng với với anh, mỗi ngày đều bị anh giày vò, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô muốn đổi phòng ngủ để trốn thoát.
Sau đó Phó Nhất Hành lấy ra một mảnh giấy từ trong túi của mình, nhét nó vào trong tay Uyển Sa: "Chủ nhật tôi cũng sẽ đến."
Uyển Sa có linh cảm xấu, quả nhiên vừa mở ra cô nhìn thấy lại là vé tham gia dạ tiệc.
Không phải nói khó lấy được vé sao, chẳng lẽ muốn cô bán sỉ à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]