Chương trước
Chương sau
Uyển Sa không dám đề cập với Phó Nhất Hành rằng mình đã nhận được lời mời từ hai chàng trai khách mà lặng lẽ cất vé đi.

Sau khi dựa vào kim chủ Phó Nhất Hành mà cô đã thành công thoát nghèo khó, con đường làm giàu vẫn còn rất dài, mỗi ngày Uyển Sa đều tiết kiệm điểm.

Nào ngờ muốn tham gia dạ tiệc cần phải mua lễ phục dạ hội đắt đỏ, cô tích điểm chưa được bao nhiêu nên không thể mua.

Không có cách nào khác, chỉ có thể mặc trang phục hàng ngày đi dự tiệc.

Hai vé dư ra đã được trao cho Lượng Kỳ và bạn cùng phòng của cô ấy - Chu Viên Viên, lúc bọn họ nhận vé rất vui vẻ đã hỏi Uyển Sa sao lại có được nó, Uyển Sa đành nói dối là nhờ bạn bè trên.

Cả ba đón xe buýt đến biệt thự bên bãi biển tổ chức dạ tiệc, sau khi soát vé vào cổng đã nhanh chóng bị ánh đèn rực rỡ hấp dẫn.

"Wow, đẹp quá, các cậu nhìn này." Chu Viên Viên hoạt bát, dọc theo đường đi liên tục chỉ trỏ bàn luận, cực kỳ náo nhiệt.

Lương Kỳ thở dài: "Tất cả bọn họ đều mặc lễ phục dạ hội, chỉ có ba chúng ta mặc đồ không phù hợp."

Uyển Sa cười hờ hững: "Dù sao cũng chỉ đến tham quan."

Một nhân viên công tác gọi Uyển Sa, nói bộ trưởng Phó có đồ muốn chuyển cho cô.

Uyển Sa hỏi Phó Nhất Hành ở đâu, nhân viên công tác trả lời anh sẽ xuất hiện khá muộn, muốn Uyển Sa theo cô đến phòng thay đồ ở hậu trường và lấy trai một hộp giấy được đóng gói đẹp mắt.

Bên trong hộp làm một chiếc váy dạ hội đuôi dài màu vàng kim, được dát những miếng vàng lóa mắt. Quả thực chiếc váy được cắt may theo số đo cơ thể của Uyển Sa, tơ lụa bao lấy bộ ngực đầy đặn, nơ buộc vòng quanh đường cong eo thon nhỏ.

Mà người tặng y phục kia, hiển nhiên lúc ở trên giường rõ ràng đã sờ nắn cơ thể cô rất kỹ.

Nhân viên công tác trang điểm nhẹ cho cô, búi mái tóc đen xoăn của cô thành kiểu búi tóc công chúa, phối với một chiếc vương miện ngọc trai.

Ngay khi Uyển Sa mang đôi giày pha lê xuất hiện, Chu Viên Viên tức khắc nhào tới cực kỳ hâm mộ chậc lưỡi: "Đẹp quá ở đâu lại có y phục thế?"

Lương Kỳ hiểu rõ cười: "Bạn trai tặng."

Uyển Sa nói không nên lời, Phó Nhất Hành có tính là bạn trai của cô không nhỉ, đây là chuyện rất xấu hổ.

"Uyển Sa, em đến rồi."

Uyển Sa mặc chiếc váy dạ hội màu vàng lộng lẫy quá bắt mắt. Khúc Triết liếc mắt một cái đã thấy cô, hai mắt tỏa sáng nghênh đón cô: "Người đẹp nhất đêm nay, cùng nhảy một điệu đi."

Phản ứng đầu tiên của Uyển Sa là từ chối: "Em không biết khiêu vũ."

Khúc Triết cười nói: "Không sao, anh sẽ dạy em nhảy, khiêu vũ không khó."

"Học trưởng Khúc, đã lâu không gặp." Sau lưng đột nhiên vàng lên một lời chào hỏi ân cần, nhìn lại quả nhiên là Trì Phong mặc tuxedo.

Ngay khi Trì Phong vừa xuất hiện, đôi mắt của Chu Viên Viên nhanh chóng chút ý, hỏi Lương Kỳ bên cạnh là ai vậy.

Khúc Triết bất mãn hắn đến quấy rầy, miễn cưỡng nói vài câu.

"Có người bảo tôi qua đây truyền lời giúp." Trì Phong chỉ nhóm người đang đứng tụ tập, phó CLB Judo đang đần thối mặt, trừng mắt nhìn Khúc Triết.

Khúc Triết mất hứng, nói với Uyển Sa đợi lát nữa sẽ dạy cô nhảy, đi đến chỗ phó CLB Judo.

Trì Phong đuổi Khúc Triết đi rồi, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ, hắn ta xoay người, đánh giá Uyển Sa lịch sự hỏi: "Rất hợp với em, đêm nay em rất đẹp, có thể vinh hạnh được nhảy một điệu với em không?"

Uyển Sa đã rất đói bụng, mặc váy dạ hội lại bó sát người, không dám ăn nhiều nên không có chút năng lượng nào.

Chẳng qua học trưởng cũng đã tặng cô một vé, cô lại đưa cho bạn bè, nếu không nhảy một điệu thì không nể mặt lắm. Trước lời thúc giục của Lương Kỳ, Uyển Sa bị đẩy lên sàn nhảy, xấu hổ nói: "Em không biết nhảy."

Trì Phong mỉm cười vươn tay ra: "Chỉ cần đưa tay cho anh là được."

Uyển Sa dang hai bàn tay trắng nõn ra, một tay bị hắn nắm trong tay, cánh tay kia bị giữ trên bờ vai của hắn.

Trì Phong nói qua quy tắc khiêu vũ, một tay ôm eo nhỏ của cô, trong nháy mắt cười: "Anh sẽ đếm nhịp, chỉ cần theo bước theo nhịp chân trái phải của anh là được."

Uyển Sa không có thói quen gần gũi với hắn, cơ thể không khỏi khẩn trương: "Em sẽ cố."

Nếu đổi thành Phó Nhất hành, cô có thể thoải mái hơn.

Không biết hiện giờ anh đang ở đâu?

Đại khái cô vừa đói lại không có tinh thần, mỗi lần Trì Phong đếm nhịp, cô luôn chậm lại nửa nhịp, giày cao gót nhọn nhiều lần dẫm lên chân hắn.

Uyển Sa xin lỗi: "Thật xin lỗi, học trưởng."

"Không. . . Không sao, không đau." Gân xanh trên trán Trì Phong co giật, miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, vẫn lịch sự kéo Uyển Sa đến một góc sàn nhảy, chậm rãi xoay tròn,"Bộ lễ phục này là bộ trưởng Phó tặng cho em nhỉ."

"Đúng vậy, là anh ấy tặng."

"Em ở cùng phòng với hắn ta, may mắn là hắn đối với em không tệ, không làm gì khác..." Hắn muốn nói lại thôi.

Uyển Sa không rõ ý: "Anh nói vậy có ý gì?"

Trì Phong lắc đầu và cười cười: "Quên đi, sợ làm em nghĩ nhiều, thật ra cũng không có gì."

Uyển Sa nhớ đến lời của giám thị 86 cũng từng cảnh cáo mình, không khỏi kinh ngạc, nghiêm mặt khẩn cầu: "Học trưởng, có thể nói cho em biết không?"

"Em lại đây, nói nhỏ thôi." Trì Phong cố ý thừa nước đục thả câu, môi kề sát vành tai cô,"Hắn à, đã giết không ít người."

Lưng Uyển Sa chợt lạnh lẽo, vừa vặn khi đó cổ ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua dòng người nhộn nhịp, đôi mắt giống như bị một tầm mắt u ám xuyên thủng.

Cô chỉ thấy Phó Nhất Hành mặc âu phục đen thẳng tắp lạnh lùng nghiêm trang như tử thần, mặt không biến sắc cao ngạo nhìn hai người họ. Lúc đôi mắt ấy nhìn cô, khóe môi chợt cong lên như nửa cười nửa không vô cùng đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.