Chương trước
Chương sau
Vào buổi tối, Uyển Sa tìm giám thị xin thêm chăn, nằm ngủ trên ghế sofa.

Phó Nhất Hành trở về muộn, nhìn trên hết sofa đột nhiên có một ổ chăn, chỉ mí môi mỏng, lạnh lùng đi vào.

Hai người không ai nói gì, mạnh ai nấy ngủ.

Uyển Sa nằm trên ghế sofa cứng lạnh, nghe trên giường lớn đối diện giống như đang lăn qua lăn lại.

Từng nghe anh nói nhiều lần chuyện mất ngủ dường như đã thành thói quen. Kỳ lạ là đêm qua anh ngủ rất ngon còn không xoay người đánh thức cô.

Rõ ràng mệt rã rời, nhưng không thể ngủ được, cô đang đếm cừu đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền từ giường lớn.

Bước chân đang đến gần, dừng lại bên ghế sofa.

Uyển Sa nín thở, tim cô đập loạn nhịp, cẩn thận lắng nghe từng bước di chuyển của anh.

Sau vài giây, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, càng ngày càng xa cô. Rồi sau đó, cánh cửa nhấn mở và đóng lại.

Tối rồi anh lại đi ra ngoài sao?

Sáng nay Lương Kỳ còn nhắc nhở ban đêm không nên ra ngoài, Uyển Sa tin trực giác của Lương Kỳ, một mình ở bên ngoài có thể gặp nguy hiểm.

Tương tự, cô không muốn Phó Nhất Hành gặp nguy hiểm.

Uyển Sa nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, lấy côn điện trong túi ra vội vàng đuổi theo Phó Nhất Hành.

Chạy xuống cầu thang, nhìn khu vườn bên ngoài biệt thự cũng không trông thấy bóng người Phó Nhất Hành.

"Người đâu rồi?" Uyển Sa ngồi ở bồn hoa nghỉ ngơi, tai đột nhiên bị vuốt, kinh ngạch quay đầu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Phó Nhất Hành một tay đút túi quần, trên cao nhìn xuống.

Uyển Sa hỏi: "Sao cậu lại chạy ra đây?"

Phó Nhất Hành nhíu mày: "Câu này tôi hỏi mới đúng."

Uyển Sa nói thẳng: "Còn không phải do cậu ra ngoài, tôi không yên lòng mới đi theo.

Phó Nhất Hành cười khẽ: Hửm?"

Uyển Sa nhận ra lời nói có chút mập mờ bèn giải thích: "Bạn tớ nói rằng quanh đảo có thể có một con thằn lằn lớn, hình nhật gọi là...Korodo? Buổi tối không nên ra ngoài."

"Là Komodo." Phớt Nhất Hành chậm rãi nói,"Hòn đảo này không có rồng Komodo, Komodo là động vật nguy hiểm, nếu phát hiện một con tắt hẳn phải có nhiều hơn, giám thị sẽ không để loài dã thú này tồn tại ở bãi biển này, một học sinh mất mạng rất phiền toái."

Uyển Sa cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc Kỳ Kỳ đã nhìn thấy cái gì?"

Phó Nhất Hành xoay người, đi tới bậc thang.

Uyển Sa hỏi: "Phó Nhất Hành, cậu đi đâu vậy?"

Anh nhẹ nhàng trả lời: "Ngủ không được, đi ra ngoài hóng gió."

Uyển Sa vẫn có chút lo lắng, sải bước chạy tới: "Tớ cũng không ngủ được, hãy đi cùng nhau."

Phó Nhất Hành có đôi chân dài, cước bộ như gió.

Uyển Sa làm sao cũng theo không thể theo kịp, cô thở hổn hển.

Còn chưa đi được trăm bước, Phó Nhất Hành tạm nghỉ, lẳng lặng đứng yên vừa giống như đang ngắm phong cảnh vừa giống đang đợi cô.

Uyển Sa vất vả sóng vai đi cùng anh, đến bãi đất ven biển.

Xa xa một ngọn hải đăng sừng sững phát ra ánh sáng lờ mờ.

Phó Nhất Hành dõi mắt nhìn sóng lớn trong màn đêm, ánh mắt sâu xa.

Uyển Sa tìm ụ đá ngồi, đưa mắt nhìn anh cô đơn lạnh lẽo đứng một bên, cảm thấy dường như anh có không rất nhiều suy nghĩ.

"Tại sao cậu đến trường học này?" Cô không khỏi đặt câu hỏi đã nghi ngờ rất lâu.

Phó Nhất Hành quay đầu lại và liếc nhìn cô một cái: "Còn cậu?"

Uyển Sa thẳng thừng nói: "Tôi đến tìm anh trai, nếu như không tìm được anh ấy thì không còn lý do gì để ở lại."

Phó Nhất Hành lạnh nhạt nói: "Đây là trường học công lập hoàn toàn, cậu nghĩ có thể rời đi được sao?"

Uyển Sa chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chần chừ hỏi: "Bỏ học cũng không được sao?"

Phó Nhất Hành nói: "Cậu không xem qua hợp đồng à, chương trình kéo dài 3 năm, không cho bất kỳ ai rời đi trước 3 năm đào tạo."

Uyển Sa không biết chuyện này, cô một lòng chỉ nghĩ đến việc tìm anh trai nên tiệt tay ký hợp đồng.

Thật sự không ngờ phải chờ đợi bao năm trong ngôi trường bất thường như vậy.

Phiền muộn trong lòng đi dọc theo bãi đá, nhặt mấy viên đất sỏi trên mặt đất ném ra phía biển cuồn cuộn sóng.

Tủm một cái, viên đá rơi xuống mặt biển, bắn nước tung tóe.

Uyển Sa nhìn chăm chăm mặt nước gợn sóng, đột nhiên nhớ đến lúc ở trên thuyền, lần thứ hai gặp Phó Nhất Hành nghe được tiếng rơi xuống nước rất lớn.

Lúc đó, anh đang mải nhìn mặt biển suy nghĩ gì đó.

Gió đêm mang theo thơi nước biển lạnh lẽo từ cổ áo vào toàn thân cô khiến da thịt rợn tóc gáy.

Uyển Sa quay đầu nhìn về phía Phó Nhất Hành: "Lúc Triệu Việt Long rơi xuống nước cậu cũng ở đó đúng không?"

Phó Nhất Hành không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, một lát sau, hờ hững đáp "ừm".

Uyển Sa ngạc nhiên hỏi: "Tại sao không nói với giám thị?"

Phó Nhất Hành cười khẽ: "Cậu thấy việc này có liên quan đến tôi sao?"

Uyển Sa lùi về sau,ta nhớ tới lời giám thị 86 đã nói, Phó Nhất Hành làm một người nguy hiểm, chẳng lẽ là thật?

"Là cậu ta tự sát hay cậu đẩy?"

Khi Phó Nhất Hành nghe thấy những lời đó, cau mày, nhìn về phía gót chân cô, đáy mắt đột nhiên hiện lên tia sát ý: "Đừng cử động!"

Uyển Sa rét run, muốn nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức. Đột nhiên cô nghe thấy âm thanh "khè khè", cúi đầu nhìn xuống thấy một cái miệng to như chậu máu và cát lưỡi đỏ, chuẩn bị cắn vào bắp chân mảnh khảnh của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.