Mặt An Hòa đã trắng như tờ giấy, ánh mắt nhìnngười đàn ông trống rỗng, vệ sĩ có hơi không đành lòng, vươn tay ramuốn đỡ lấy cô, nào biết còn chưa động được vào góc áo thì cô đãrun rẩy đứng lên, chậm rãi xuống xe.
Hạ Viêm đang nằm trên khoảng đất trống cách đókhông xa, cả người úp sấp xuống, áo sơ mi màu đen làm cho người takhông nhìn ra vết máu đỏ tươi của anh, nhưng sau lưng anh đã thấm ướt,một mảng áo lớn dán lên thân thể anh. An Hòa nhanh chóng nắm tay,lòng bàn tay bị móng tay đâm sâm vào, cô không biết đau, bướcchân mơ hồ nhưng lại kiên định, từng bước từng bước một đi đến bêncạnh anh.
Chung quanh rải rác vài vệ sĩ của Trình Liệtnhìn cô bé này, rõ ràng nước mắt đã đảo quanh hốc mắt nhưng vẫnliều mạng cắn môi nén xuống, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra.
Vài giây sau, tiếng kêu bén nhọncủa An Hòa đột nhiên phá vỡ sự yên lặng chung quanh, “Anh ấy khôngchết! Anh ấy không chết! Anh ấy còn thở, anh ấy vẫn chưa chết!!!”
Mấy người đàn ông chung quanh kịp thời phảnứng, chạy nhanh tới, vòng qua người Hạ Viêm, đầu áp vào lồng ngựcanh, không lâu sau, anh ta khiếp sợ ngẩng đầu lên, “Trái tim người nàyrõ ràng ở bên phải! Nhanh, đưa anh ta về!” Lăn lộn trong tổ chức Mafiabao nhiêu năm, giết người, bị người đuổi giết bao nhiêu lần, làm saobọn họ có thể nhìn nhầm phát súng kia đã nhắm thẳng vào trái tim,hơn nữa phát súng kia còn xuyên thấu qua, đổi lại là người thườngthì vết thương này nhất định là phải chết không thể nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207669/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.