“Mọi người cũng vì cứu mạng chúng tôi mà bịthương, tôi cũng không có gì để báo đáp mọi người.” Xử lí xong vếtthương, An Hòa vừa cẩn thận băng bó cho anh ta vừa nói: “Còn có cảbạn đồng hành của mọi người, vì cứu tôi mà…” Nhớ tới những ngườichết trên bãi đất hoang kia, giọng nói của An Hòa có chút bi thương,bọn họ không thân cũng chẳng quen, vốn không cần phải cứu cô, chỉ làmột chữ “trung” mà tình nguyện chấm dứt tính mạng của mình khi còntrẻ như vậy.
Người đàn ông bị thương hơi giật mình, thật rathì sống chết đối với bọn họ mà nói đã là chuyện bình thường, đitrên con đường này thì đã phải giác ngộ cái chết, mặc dù bọn họlà bạn nhưng giữa họ cũng không có tình cảm gì, càng chưa bao giờnghĩ tới việc lo lắng cho đối phương. Sống, là bản lĩnh của cậu,chết, là vận mệnh của cậu, mỗi người bọn họ đều cho rằng như vậy.
Nhưng mà cô nhóc trước mặt này, cô có tìnhcảm, có thể mỉm cười, có thể lo lắng, có thể buồn bã thậm chí đaulòng vì một người hoàn toàn lạ lẫm với cô, tất cả mọi cảm xúcđều tìm được trên khuôn mặt cô. Thật ra, đó mới chính là một tìnhcảm nên có của một người bình thường không phải sao? Mà bọn họ thìsao? Bọn họ ngoại trừ chữ trung ra thì còn có gì nữa?
Trong nhất thời mọi người đều trầm mặc, ngay cảbác sĩ Holl đứng dựa vào tường cũng trầm mặc. An Hòa cho là bọn họđang buồn vì bạn của mình nên không biết phải làm sao, “Ơ… không phảitôi cố ý, rất…rất xin lỗi.”
Dùng cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207670/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.