Trên mặt đường cái cách đó không xa là mộtchiếc xa thể thao màu đỏ, người đàn ông tuấn mĩ cô ngày nhớ đêm monggiống như một kị sĩ áo đen bước ra từ trong một bức tranh, lúc nàyđang dựa vào cửa xe dịu dàng cười với cô. An Hòa gọi to một tiếng“Hạ Viêm”, giằng ra khỏi tay Trình Liệt, nhấc váy mỉm cười chạy đếnbên cạnh người đàn ông đang chờ đợi mình, để lại phía sau chàng vươngtử đẹp trai với bàn tay trống rỗng cùng nỗi buồn mất mác vô cớ.(sến chịu ko nổi)
Nhẹ nhàng như một con chim yến, cô chạy xuốngdọc theo sườn núi, Hạ Viêm mở rộng cánh tay ôm lấy thiên thần nhỏ bayvào trong lồng ngực của mình.
“Có nhớ anh không?”
Tiếng nói hoa lệ, hương vị quen thuộc khoankhoái nhẹ nhàng, tất cả những gì thuộc về người đàn ông này đềulàm cho cô nhớ nhung vô cùng. An Hòa dùng sức gật đầu thật mạnh.
Chưa bao giờ an tâm như thời khắc này, nguy hiểmcũng không khiến cô sợ hãi, chỉ bởi vì biết rõ anh sẽ tìm được mình.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng An Hòamới lấy lại tinh thần từ trong niềm vui, vội vàng xoay người lại,dang rộng hai tay giống như gà mẹ che chở cho gà con, chắn trước ngườiHạ Viêm, “A Liệt, không cho phép anh bắt nạt anh ấy!” Tuy đơn ả độctấu (1 đấu 1) Trình Liệt đánh không lại Hạ Viêm nhưng hiện giờ anh cóhơn 30 vệ sĩ, xét về số lượng thì nhất định sẽ bất lợi cho HạViêm.
Trình Liệt cười khổ một tiếng, không trả lờiAn Hòa mà nhìn về phía Hạ Viêm. Hàng lông mày Hạ Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207668/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.