Chương trước
Chương sau
Trời chiều rất đẹp, ánh nắng vàng bao phủ mặtbiển, nước biển như đang khoác trên mình một lớp lụa mỏng mông lung,cô rất yêu thích cảnh sắc này nhưng cũng biết nơi đây không thuộc vềmình.
“Đang nghĩ gì vậy?” Từ sau lưng thò ra một vòngtay rộng lớn ấm áp, ôm chặt lấy cô.
An Hòa ngửa đầu ra sau, tựa vào bờ vai của anh,nhỏ nhẹ nói: “Nhớ nhà…” Cô vẫn không nhịn được nói ra hai chữ này,cô muốn xem phản ứng của anh một chút.
Hạ Viêm quay người cô lại, mặt đối mặt nhìn cô,mặt không chút cảm xúc nói: “Tôi vẫn còn hứng thú với em cho nên tạmthời sẽ không thả em đi. Nhưng mà… nếu có một ngày tôi chán rồi, tôihứa với em sẽ đưa em về nhà!” Anh không hề gạt người, cũng là ngườirất giữ chữ tín.
An Hòa mấp máy môi, cúi đầu khẽ ừ.
Nhất thời không biết phải nói gì.
“Hạ tiên sinh, bên Italy có tintức.” Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên phá ỡ bầu không khíquỷ dị giữa hai người, An Hòa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ôngđưa cô tới đang đứng cách đó không xa, cung kính báo cáo với Hạ Viêm.
Hạ Viêm buông cô ra, không nói một câu đã xoayngười rời đi, vạt áo của anh khẽ bay lên, bóng lưng lạnh lùng mà anhtuấn. Ánh mắt An Hòa có chút thê lương, nếu như anh không phải ngườiđàn ông có thân phận như vậy, nếu như bọn họ là những đôi trai gáibình thường gặp nhau, vậy bọn họ có thể giống như bây giờ không?
An Hòa ngồi một lát, đến khi sắc trời đã dầndần tối đi, cô cảm thấy hơi lạnh, lúc này mới chuẩn bị vào nhà.
Một chân vừa bước lên bậc thang, An Hòa nghethấy sau lưng truyền tới một giọng nữ thanh thúy: “Này!”
An Hòa quay đầu lại, là người phụ nữ đẹptuyệt sắc kia. Cô cũng biết cô ta, ngày cô đến đây có nhìn thấy Selinamặc đồ đen, một người phụ nữ khác mặc váy xanh dài, ngoại hình cònxinh đẹp hơn cả Selina, khóe miệng mang theo vẻ không được vui, ánh mắtdò xét nhìn An Hòa như đang đánh giá một món đồ chơi.
“Cô…tên gì?” Cô ả con lai xinh đẹp váy xanh khẽhé đôi môi đỏ mộng, mặc dù tiếng Trung có hơi cứng nhưng âm sắc vẫnkhá tốt.
An Hòa nhìn cái này nhìn cái kia, không hiểutình huống hiện giờ cho lắm. Lúc này Selina cười trào phúng mộttiếng: “Hừ! Không phải là con tiện nhân quyến rũ thủ lĩnh đây sao!”
Cô ta vốn cho rằng thủ lĩnh chỉ ham của lạ,chơi một hai ngày sẽ chán, không ngờ cô gái này lại có thể trụ lại,còn được dẫn tới nơi ở của thủ lĩnh mà ngay cả cô ta cũng khôngđược vào. Cho nên cô ta đành phải tìm đến em họ của thủ lĩnh làAlexia, nói cho cô ả biết thủ lĩnh đang giấu một người phụ nữ trongnhà, không ai được gặp. Tin tức kia đã khơi dậy lòng hiếu kì củaAlexia, dẫn theo cô ta tới đây.
Alexia liếc nhìn ánh mắt hung ác của Selina,lười biếng vuốt vuốt tóc: “Được rồi, cô cũng chỉ là công cụ pháttiết của anh họ mà thôi, anh họ sủng ái một mình cô ta cũng chỉ vìthấy thú vị thôi, cô đừng có mà làm chuyện quá phận, cô cũng biếtkết cục của việc chống lại mệnh lệnh của anh họ mà.”
Đúng là Selina rất sợ chọc giận Hạ Viêm cho nêncô ta chỉ đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn An Hòa hận không thể phanh thâyxẻ thịt cô ra. Từ khi Hạ Viêm ở cùng với con đàn bà này thì khôngđến tìm cô ta lần nào nữa, có khi cô ta đi quyến rũ anh, anh lại chánghét đẩy cô ta ra.
Trong căn cứ có không ít nữ sát thủ, dường nhưmỗi người đều mê đắm Hạ Viêm bởi vì ngoại hình hoàn mĩ của HạViêm, trong lòng các cô, Hạ Viêm như một vị thần, quyền lực, lạnhlùng tàn nhẫn… Hơn nữa ở trên giường, Hạ Viêm lại càng đa dạng hơn,trong một chút bạo lực lại mang theo một vẻ dịu dàng nửa thật nửagiả, dường như làm cho tất cả phụ nữ ăn nằm với anh muốn ngừng màkhông được. Nhưng hôm nay, một người đàn ông như vậy lại có thể đặttoàn bộ tinh lực lên trên người một người phụ nữ, lại còn là mộtcon nhóc bình thường căn bản không hề xinh đẹp gì!
Cuộc đối thoại của hai người lại khơi lên vếtthương không nhỏ trong lòng An Hòa, thật ra các cô nói rất đúng, HạViêm không phải người yêu của cô, ngay cả tình nhân cũng không phải,trừ ăn cơm ra, hai người ở cùng nhau cũng chỉ làm chuyện kia, khôngphải công cụ giải tỏa dục vọng thì là gì?
Thấy từ đầu đến cuối cô đều không nói gì,Selina càng tức giận hơn, lời nói càng thêm ngoan độc: “Mày cho rằngthủ lĩnh có thể sủng ái mày được bao lâu nữa chứ, tao cho mày biết,đến khi ngài ấy đưa mày về lại Vân lâu, chỗ đó mỗi ngày phụ nữphải tiếp đến mấy gã đàn ông, không lâu sau, mày cũng sẽ giống nhưbọn họ thôi.”
“Cô có thể quyết định thay tôi từ khi nào thế?”Lời nói của Selina bị cắt đứt, An Hòa trông thấy Hạ Viếm đứng trongbóng tối mông lung, trên người phát ra hơi thở còn lạnh lẽo hơn cảmàn đêm đen kịt. Nét mặt của anh lạnh lùng tàn nhẫn đến khủng bố,An Hòa không khống chế được rùng mình một cái, cũng không quan tâm xemHạ Viêm có cho phép hay không, vội vàng xoay người hấp tấp chạy vàotrong phòng.
“Thủ…thủ lĩnh!” Selina quá sợ hãi. Không phảingài ấy đang họp sao, sao lại trở về nhanh như vậy.
“Anh, em chỉ nghe nói anh giấu một cô nhóc trongphòng, không ai được gặp, em nhất thời hiếu kì muốn xem thử…” Alexiacọ cọ vào người Hạ Viêm, thấy anh có dấu hiệu tức giận nên vội vànglàm nũng giải thích.
“Alexia, đừng xem mệnh lệnh của anh như gióthoảng bên tai, không phải em muốn nếm thử hậu quả của việc chọcgiận anh đấy chứ!” Giọng nói của Hạ Viêm lạnh lẽo đến nỗi có thểlàm cho không khí đóng thành băng.
“Biết rồi biết rồi, thật mà!”
Hạ Viêm lạnh lùng bỏ qua cho cô ả, “Chỉ mộtlần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa đâu!” Nói xonglại quay đầu lại nhìn về phía Selina, hừ lạnh, “Tốt nhất cô đừngtưởng tôi đang nói đùa! Cút!”
Selina chạy trối chết.
Sau khi Hạ Viêm bước vào cửa, căn phòng chỉ cómột màu đen kịt nhưng anh vẫn có thể chuẩn xác tập trung vào bóngngười nhỏ nhắn đang ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy cô nhóckia đang co rúm lại, cả người đang run nhè nhẹ, trong lòng của anh lạidâng lên một cảm giác đau đớn kì lạ.
Bước đến, túm lấy cánh tay cô kéo cô lên, ngóntay mạnh mẽ nâng cằm cô bắt cô ngẩng đầu lên, anh hơi ngẩn người mộtchút, cô không hề khóc… Nước mắt chỉ đảo quanh hốc mắt, cô đang buộcmình không để chúng rơi xuống.
Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòngcàng lúc càng bực bội, không kìm được, ánh mắt cũng trở nên lạnhnhư băng, “Không cho phép khóc! Dám khóc lên tôi sẽ trừng phạt em ngaylập tức!” Anh quát cô, hù dọa như lúc mới gặp cô.
Nhưng mà An Hòa lại không bị uy hiếp, nước mắtđang cố nén bắt đầu lã chã rơi xuống.
Hạ Viêm nhìn nước mắt của cô rơi xuống từnggiọt, từng giọt tích tụ trên ngón tay của mình, ngón cái tê dại đauđớn. Anh không thể nói nên một lời an ủi nào, lời Selina nói là sựthật, anh không thể giữ cô lại quá lâu. Tuy lúc trước anh đã cam đoansẽ đưa cô về nhà nhưng cô sẽ không thể quên được những nỗi đau khổtrong thời gian sinh hoạt ở đây.
Thở dài, anh kéo cô vào tronng lồng ngực, “Hiệngiờ xem ra em ngày càng không sợ tôi rồi, hửm? Nói em không được phépkhóc em lại không nghe!”
An Hòa khóc nức nở, chỉ lo rơi nước mắt, cănbản không rảnh quan tâm đến lời người đàn ông kia nói.
“Không muốn về nhà rồi sao?” Anh độc ác uyhiếp.
An Hòa ngẩng đầu lên thật mạnh, cái đầu nhonhỏ va vào cằm của người đàn ông kia, Hạ Viêm hơi đau nên hít một hơi,hung dữ nhìn cô.
An Hòa thấy thái độ hung ác của anh, cho là anhđổi ý nên ôm lấy cánh tay anh, nước mắt dường như vô tân, rơi xuốngthành hàng, “Ngài…ngài không thể…Không thể nói rồi lại nuốt lời!”
***
Gần đây giấc ngủ của Hạ Viêm không sâu, 5h sánganh đã thức dậy, những ngày này bởi vì buổi tối đã làm cô khá mệtmỏi cho nên ban ngày anh sẽ thả cho cô ngủ thoải mái, có khi không cóviệc gì quan trọng anh sẽ ôm cô ngủ. Nhưng hôm nay anh lại có chuyệnrất quan trọng cần làm.
Nhẹ nhàng buông cô ra, anh đứng dậy, dáng ngườithon dài đi vào nhà tắm. Tắm rửa xong đi ra, anh vừa lau tóc vừa kéongăn tủ ra, chọn lấy một chiếc áo sơ mi màu đen, lại chọn thêm mộtcái quần cùng màu.
Ném quần áo xuống đầu giường, anh vừa liếcmắt đã nhìn thấy dáng ngủ xinh đẹp của cô. Tuy ngủ rất sâu nhưnggiấc mơ của cô hình như không hề ngọt ngào. Chân mày cau lại, đôi môisưng đỏ khẽ nhếch lên, Hạ Viêm nhìn thấy đáy lòng lại dâng lênmột chút phiền muộn. Anh nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại trở thànhthủ lĩnh tổ chức sát thủ lạnh băng vô tình. Anh cúi người lấy gagiường phủ lên những dấu vết mập mờ trên cơ thể cô, xoay người bướcra khỏi phòng.
***
Lúc An Hòa tỉnh dậy thì trời đã sáng choang,vị trí bên cạnh đã trống không. Cô vươn thẳng tứ chi đã bủn rủn,đứng dậy xuống giường đi tắm rửa.
Trong phòng tắm, An Hòa lẳng lặng nhìn mìnhtrong gương, lòng lại cảm thấy khổ sở khó hiểu. Anh đối xử với cônhư đối xử với một con thú cưng, lúc cần thì gọi đến giúp anh giảisầu, lúc không cần cũng không quan tâm xem cô có mệt hay bị thươngkhông, vứt cô lại một mình bỏ đi.
Tắm rửa xong đi ra, An Hòa nấu cho mình một chéncháo trứng gà nhưng chỉ ăn được một nửa lại ăn không vào nữa, trongphòng không có máy tính, chỉ có TV cùng một điện thoại nội bộ. Cônằm trên ghế salon xem TV một lúc thì lại cảm thấy buồn ngủ, vì vậytắt TV lên giường ngủ tiếp.
Côđã ở đây hơn một tháng, mấy ngày gần đây luôn cảm thấy mệt chết điđược, ngày càng cảm thấy mình ngủ không đủ. Hạ Viêm luôn hung mãnh,mỗi lần dường như đều khiến cho cô gần tắt thở mới tha cho cô, đếnnỗi mỗi khi đêm đến cô luôn mơ màng, có khi ngủ cả ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.